Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11 - Thông Phòng Nha Hoàn

Hắn sững lại, ánh mắt say lờ đờ hóa thành tỉnh:

“Ai nói với nàng ta đã thành thân với tiểu nhà họ Đổng?”

“Không phải đã hạ sính lễ từ sáu trước sao?”

“Chuyện đó chưa từng xảy !”

Hắn nhíu mày, như bừng tỉnh:

“Hóa , sáu trước nàng bỏ đi là tin đồn ta muốn Đổng tiểu ?”

“Không phải nàng ấy… thì là người khác thôi.”

Một người như hắn, sao có thể nữ tử tầm thường? Phải là danh môn vọng tộc, chính thất quý nữ mới xứng với hắn.

“Nếu ta nói, đến nay ta vẫn chưa vợ thì sao?”

Hắn mắt đỏ hoe, ép ta vào bên cửa, giọng nói khẽ run:

“Nếu ta nói, suốt mấy nay vẫn luôn tìm nàng, chờ nàng… nàng có nguyện ý tiếp nhận ta chăng?”

Ta ngẩng , va vào đôi mắt như ngân hà xoáy sâu kia – giờ phút , trong mắt hắn chỉ có ta.

Ánh nhìn xoay chuyển, hàm chứa thâm vô hạn.

Ta không dám tin – giấc mộng như vậy, ta từng mơ vô số lần.

Chỉ là… nó quá hư ảo.

ấy, trong cung ta vấp ngã một cái, trở về thì không sao tìm thấy nàng nữa. Tổ mẫu bảo nàng xin giấy bán thân rời đi, không để lại nửa lời. Ta không ngờ nàng lại tuyệt đến thế.”

Phải vậy, ta không nghĩ mình lại đi dứt khoát đến vậy.

So với việc phải tận mắt nhìn hắn người khác, ta thà đoạn tuyệt đi.

“Thiếu cớ gì, đến giờ vẫn chưa vợ?”

Ta dám tin là ta, nhưng trong lại không khỏi rung động, mong chờ một đáp án.

Hắn bật cười khẽ:

“Nếu ta nói, là một con tiểu hồ ly thì sao? Nàng ta, thật sự gạt ta một trận nên thân.”

Ta đỏ , cúi nói nhỏ:

“Ta không có…”

“Ta có nói là nàng sao?”

Hắn cười nhạt, nhưng ngón đã nâng cằm ta, để ta đối diện cùng hắn – chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Những ngày ở chung, ta không thể nói là không động .

Phải nói rằng, ta chưa từng quên hắn.

Chỉ là lần hắn đột ngột xuất hiện, khiến những ký ức bị ta chôn giấu bao nay, lại một lần nữa trỗi dậy rõ ràng.

Mọi sự, như đang trôi về hướng thể lường.

Hắn đến lần , hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước – và đêm nay, nhất quyết sẽ không để ta thoát.

Sáng ngày thứ hai, ta hiếm hoi mới dậy trễ. đã đứng chờ ngoài cửa, ta vừa mở cửa, nàng mới bước vào phòng.

biết Cố đã rời đi từ lúc nào.

lại thần thần bí bí bước tới, nhỏ giọng thì thầm:

“Tiểu , sáng sớm nay, nô tỳ trông thấy vị bằng hữu cữu lão , Cố đại nhân kia, lén lút đi ngang qua cửa viện người, không biết định làm chi, có cần phái người lưu không?”

ta đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, khoát :

“Không cần, có lẽ hắn chỉ là sớm dậy rảnh rỗi, tiện chân dạo quanh thôi.”

Không ngờ Cố lại rời đi muộn như vậy, còn bị nha hoàn ta bắt gặp.

vẫn chưa :

“Hay là… bẩm báo phu nhân một tiếng?”

“Thôi đi, ngươi nói bằng hữu huynh trưởng nàng ấy lén la lén lút, phu nhân còn nổi trận lôi đình? Cứ như bị bắt gian tại trận vậy.”

“Tiểu nói có lý.”

ngoan ngoãn đáp, cầm lấy lược:

“Nô tỳ hầu người rửa chải . nay người dậy trễ, hẳn là qua mệt quá. Phu nhân cùng cữu lão đã ngồi chờ người ở tiền sảnh dùng điểm .”

Nghe nàng nói, ta bất giác lại phiêu lãng về đêm qua Rõ là sáu chưa gặp, nhưng từng tấc da thịt trên người hắn, ta vẫn nhớ như in.

Tựa như chuyện đêm qua là thường nhật, chỉ là lần , hắn có phần mãnh liệt hơn trước.

“Tiểu , sao người đỏ thế?”

Trước kia ta rất thích ánh mắt linh mẫn , nay lại cảm thấy nàng quá mức lanh lợi.

Thảo nào người ta bảo, thông minh không đúng chỗ dễ khiến người ghét.

Ta cầm lấy hộp phấn, vội vàng dặm vài lượt:

“Chắc là say rượu chưa tỉnh thôi.”

Tại tiền sảnh, người ngồi quanh bàn đều là người nhà, chỉ có Cố là khách ngoại.

Có huynh trưởng ở bên, Dung nói năng nhiều hơn hẳn.

Cố khi dùng bữa vẫn như xưa, ít lời, chỉ chuyên ăn uống. Ta liếc mắt đưa mấy lần, hắn đều không hề đáp lại.

ta thoáng lạnh, nghĩ lại đoạn thâm đêm qua lẽ chỉ là một hồi mộng đẹp?

Sau bữa, rảnh rang không việc, Dung rủ Dung dạo chơi trong viên.

Phủ Vạn đất rộng người đông, hậu viện lại dựa núi xây, dẫn nước suối làm thành hồ lớn, phong cảnh hữu , rất đáng ngắm.

Dung và Dung đi trước, ta và Cố theo sau, khoảng cách không gần không xa. Nhìn bóng lưng hắn cao ráo thẳng tắp, ta như có tảng đá đè nặng.

Tối qua lẽ chỉ hắn uống rượu mất lý trí?

Xem vẫn là ta nghĩ quá nhiều.

Vườn phủ Vạn , ta đã dạo qua nhiều lần, không có mấy hứng thú. u ám, ta cúi chỉ nhìn lối đi dưới chân.

Bỗng ấm lên, ta ngẩng , bắt gặp nụ cười nhàn nhạt hắn. Bàn to khẽ nắm ta một cái buông ngay, cứ như tiểu hài sợ bị trưởng bối bắt gặp.

Ta nhìn bóng hai người phía trước, dâng tức giận – hắn đang sợ gì? Sợ người khác phát hiện quan hệ giữa ta và hắn?

Dung kéo Dung đi ngắm hoa mai ở Mai Viên đang độ rộ.

Cố lúc mới ghé sát, thì thầm:

“Ta dò hỏi tin tức nàng, đã mấy lần gạt huynh trưởng nàng. Nếu giờ để huynh ấy biết, chỉ sợ sẽ trở , nên phải từng bước một.”

Ta tò mò liếc mắt nhìn hắn – một vị thiếu như hắn, biết lừa người? lại lừa nhiều lần?

Ta thật muốn biết hắn đã dùng cách gì để lừa được Dung .

Đang đi, bỗng nghe sau giả sơn có tiếng động.

Là tiếng Dung :

“Bọn họ có lại gần nhau không?”

“Ta sao biết, tự ngươi thò nhìn.” Dung đáp.

“Không được không được, lỡ bị họ thấy thì sao.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương