Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, chúng tôi ngồi rất gần nhau. Tôi khẽ cúi đầu, vùi cằm vào chiếc khăn còn vương ấm.
Mùi hương tôi ngửi được đều là mùi của anh ta.
“ đeo được ngày nữa thôi.”
“Không sao. tháng nữa lại là mùa rồi.”
Lúc đó, không ai nghĩ rằng đó lại là mùa đông cuối cùng.
Tôi và anh ta đều là mối tình đầu của nhau.
Là đoạn tình trong sáng nhất.
Và cũng là thứ dễ bị lãng phí nhất.
14
sơ bộ kết thúc.
Tôi lại bận rộn chuẩn bị cho phúc tra.
Một cuộc sống cầu tiến luôn rất bận rộn.
Mà đàn ông thường thì làm chậm tốc độ học tập của tôi.
Đời người dài , cho không đáng để dừng lại vì bất ai.
Sau , tôi đã đỗ vào trường mình thích.
Chọn được một giáo sư hướng dẫn rất tốt.
Mỗi đêm đều bị viễn cảnh tương lai làm cho sáng mắt không ngủ nổi.
là… thỉnh thoảng.
Cơn nghiện “xóa đói giảm nghèo” trong tôi lại tái phát.
Nhưng lần không còn là cứu giúp chàng trai nghèo nữa.
Tiền trợ cấp cho nghiên cứu sinh tôi dùng chuyển hết đến những vùng núi xa.
Tôi thấy rất hài lòng với bản thân.
Những mùa sau , đều là mùa của sự hoạch.
(Ngoại truyện OE của Trì Hằng – nếu không thích, có thể bỏ qua)
Sau khi tốt nghiệp, tôi mới hiểu rõ mười sáu triệu năm ấy nặng đến mức nào.
Tôi cũng có thêm một ấn tượng mới về Trì Hằng.
Cũng là… một người tốt.
năm qua, anh ta vẫn lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè của tôi.
Không ai nhắn tin.
Cũng không ai xóa ai.
Khi cái tên ấy xuất hiện lại trong đời tôi thì tôi đã đi làm rồi.
Anh ta là bên A.
Nhưng không người trực tiếp phụ trách dự án của tôi.
Không khí trong văn phòng hôm đó rất thoải mái. Tôi gõ bàn phím, nghe mọi người trò chuyện.
Một nghiệp nói:
“Tổng giám đốc Trì cũng là một nhân vật có tiếng đấy.”
Ai đó chợt ngẩng đầu hỏi: “Sao cơ?”
Người kia khẽ bật cười, rồi bỗng nhiên hạ giọng thể sợ lan truyền bí mật cấp :
“Nghe nói hồi đại học anh ta có một mối tình. Sau khi chia còn đưa cho người yêu cũ hơn mười triệu gọi là ‘phí chia ’.”
Cả văn phòng đều ồ vì kinh ngạc.
tôi đang cầm chuột bỗng khựng lại.
Tôi là người trong cuộc.
không tránh khỏi bị phân tâm.
“Nhà họ Trì làm ăn đàng hoàng. Hơn mười triệu tiền mặt tuy là của riêng Tổng giám đốc Trì, nhưng nói cũng không con số nhỏ. Chủ tịch Trì ép anh ta đòi lại, nhưng anh ta lại sống c.h.ế.t không chịu.”
“Chủ tịch Trì không thiếu thủ đoạn. Tổng giám đốc Trì tốt nghiệp về nước đã bị điều sang con, không kiếm lại được số tiền kia thì đừng mong quay về trụ sở chính.”
Có người tò mò: “ sau đó thì sao?”
“Đương nhiên là kiếm lại được rồi. Không thì làm có cửa tác với mình.”
“Ý tôi hỏi là… tình thì sao?”
Người kể nhún vai: “Cái đó chịu. Tôi biết được cũng là do Chủ tịch Trì lỡ lời trên bàn nhậu. Còn Tổng giám đốc Trì thì chẳng bao giờ nhắc lại chuyện đó.”
Chuyện phiếm kết thúc chóng vánh, vài câu đã chuyển đề tài.
Tôi cũng thôi không nghĩ nhiều nữa, sau đó liền ép mình tiếp tục với việc trước mắt.
Ngày hôm sau, nghiệp xin nghỉ vì bệnh.
Việc gửi liền rơi vào tôi.
Khi bàn giao đã nói rõ, vì gần nhau sẽ để bên B trực tiếp giao tài liệu.
Tôi tự lái xe đi.
đến lầu đối tác, khi vào thang máy thì trùng chạm mặt Trì Hằng.
Chúng tôi đã bốn năm không gặp.
Tôi đứng trong góc thang máy, ban đầu còn không nhận anh ta.
Anh ta mặc vest, gọn gàng, khí chất trầm ổn, khác hẳn với dáng vẻ năm xưa.
Tôi cúi đầu.
Dù có nhận thì cũng không còn để nói.
Thang máy nhanh chóng đưa chúng tôi tầng.
Rồi dừng lại.
Tôi ôm tập bước , bước chân cực kì bình thản.
Ngay lúc cánh cửa chuẩn bị khép lại thì anh ta đột nhiên tiếng:
“Hứa Triêu?”
Tôi liền quay đầu lại.
Ánh mắt người chạm nhau.
Có đó rất len qua.
Tôi do dự một giây, và cuối cùng vẫn thừa nhận.
“Là tôi.”
(Ngoại truyện HE – Lộ )
1
Năm đầu học cao học.
Tôi đã phát cho Lộ hơn mươi tấm “thẻ người tốt”.
Anh giúp tôi đính chính tin đồn.
Tôi nói: “ ơn cậu, người tốt bụng.”
Anh giúp tôi chuyển ký túc xá.
Tôi lại nói: “Cậu đúng là người tốt. Đây là thù lao cho bạn.”
Lộ bật cười: “Nếu thẻ người tốt có thật, thì chắc tôi sưu tập được cả một bộ rồi.”
Tôi không có nhiều bạn khác giới.
Người nói chuyện nhiều nhất chính là Lộ .
Chúng tôi rất nhau.
Tôi than rằng sắp cuối , buồn muốn xỉu.
Đối phương liền gửi sang ảnh một con gà trong game Stardew Valley đang đứng phơi nắng.
Ngay lập tức bắt sóng xúc.
Không là hiểu meme.
Mà là biết cách làm tôi lòng.
Tôi học luật.
Anh học y.
Tháng cuối , cả cùng “bốc ” khỏi mạng xã hội.
2
Mọi chuyện bắt đầu trở lạ vào năm cao học.
Tôi bị xe tông khi đang đi xe điện.
Xe điện không sao, còn tôi thì bị xây xát .
Ngồi dưới đất, tôi buồn bã nhìn lớp da đầu gối rớm máu, chẳng hiểu sao tôi lại mở điện thoại nhắn cho Lộ .
【Đang học à?】
【Kiểm tra năng lực bạn học một chút: vết trầy xước thì xử lý nào đây?】
Anh nhắn lại rất nhanh:
【Đừng nhúc nhích.】
【Đứng yên tại chỗ.】
【Tôi tới ngay.】
Lúc đó đối phương tan học.
Tôi thật sự… không đợi lâu.
Sau khi xử lý xong vết thương, tôi đứng dậy bằng một chân vẫn còn khập khiễng.
“Chuyện đã đến nước rồi, đi ăn cơm trước đã.”
Người nọ nhìn tôi, rồi chậm rãi nói: “Nhà ăn có bậc thang. Để tôi cõng cậu.”
Tôi nằm gọn trên lưng anh.
Trời mới vào đầu quần áo vẫn còn khá mỏng manh.
Tôi có thể nhận rõ ràng ấm từ lưng anh truyền sang.
Tim đột nhiên đập rất nhanh.
“Toi rồi.”
Tôi thở bên tai anh, rồi nửa đùa nửa thật tiếng.
“Bác sĩ Lộ, hình tôi bị bệnh rồi.”
Người nọ quay đầu lại: “Triệu chứng?”
Tôi nói: “Tim đập nhanh, mặt nóng, hình còn sốt .”
Anh rơi vào trầm tư một lúc.
Còn chưa kịp mở miệng chẩn đoán thì tai người nọ đã đỏ trước.
“Hình là… rung động.”
Tôi gật gù: “Cậu đúng là người tốt. bệnh … chữa nào ?”
Giọng anh mang theo tiếng cười không kìm được.
“Mỗi ngày liên lạc với tôi. Tối thiểu ba lần.”
Tôi do dự: “Tháng ôn thì sao?”
Người nọ nghe thấy thì chợt thở dài, và sau đó cũng rất thành thật đáp lại.
“Không đủ điều kiện điều trị.”
“ đành ngưng thuốc.”
3
Năm thứ tư bên nhau.
Lộ mang theo một chiếc hộp đến gặp tôi.
“Ở bên nhau lâu rồi, có muốn thử làm đó kích thích một chút không?”
Tôi lập tức đỏ mặt.
“Làm cơ?”
Anh nói: “ phục.”
Tôi ngập ngừng, sau đó thì khẽ nhíu mày: “Áo blouse trắng có thể mặc ngoài sao?”
Anh nghe tôi nói thì khẽ bật cười.
Một ôm hộp, một mở nắp.
Bên trong là một bó hoa tươi.
Ở giữa… là một chiếc nhẫn.
“Không phục bác sĩ.”
“Mà là váy cưới.”
— Hết —