Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwVzYptQm

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Ba năm trôi qua kể từ ngày tôi rời bỏ thành phố cũ, rời xa những ký ức đau buồn và những con người đã từng là gia đình. Giờ đây, tôi sống ở một thành phố biển yên bình, nơi gió biển thổi mát rượi và ánh nắng chan hòa mỗi ngày. Cuộc sống của tôi đã thực sự bước sang một trang mới, một trang mà tôi tự mình viết nên, từng câu từng chữ.

Tôi đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, đúng như những gì tôi đã hứa với bản thân. Giờ đây, tôi là một lập trình viên tại một công ty công nghệ lớn. Công việc bận rộn nhưng đầy thử thách, và tôi yêu thích nó. Tôi không còn phải lo lắng về tiền bạc, không còn phải làm thêm đủ thứ nghề để kiếm sống.

Căn hộ của tôi nhỏ gọn nhưng ấm cúng, với ban công nhìn ra biển. Mỗi sáng, tôi thức dậy với tiếng sóng vỗ và tiếng chim hót, hít thở không khí trong lành. Tôi tự tay pha một ly cà phê nóng, đọc sách, và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Đó là cuộc sống mà tôi đã hằng mơ ước, một cuộc sống tự do và tự chủ.

Tôi có những người bạn mới ở đây, những người không biết về quá khứ của tôi, không phán xét tôi. Chúng tôi cùng nhau đi du lịch, cùng nhau khám phá những vùng đất mới, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn. Tôi đã tìm thấy một gia đình mới, một gia đình của những người bạn chân thành.

Tôi vẫn duy trì quỹ học bổng nhỏ của mình. Hàng năm, tôi vẫn nhận được những lá thư cảm ơn từ các em học sinh. Đọc những dòng chữ non nớt nhưng đầy tình cảm đó, lòng tôi lại ấm áp lạ thường. Tôi biết, tôi đang làm một điều gì đó có ý nghĩa, một điều gì đó vượt ra ngoài giới hạn của bản thân.

Tôi không còn liên lạc với bố mẹ tôi nữa. Cuộc sống của họ, tôi nghe loáng thoáng từ chú Hùng, đã không còn như xưa. Bố tôi đã nghỉ hưu sớm sau vụ giáng chức, mẹ tôi thì thường xuyên đau ốm. Họ sống một cuộc đời lặng lẽ hơn, ít hào nhoáng hơn.

Chị Linh thì đã kết hôn và có con. Thằng Thành cũng đã vào đại học. Cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn, nhưng không còn được bao bọc bởi sự giàu có và quyền lực như trước nữa. Tôi không buồn, không vui, chỉ thấy mọi thứ đều là lẽ tự nhiên.

Tôi đã không trả thù. Tôi đã không hủy hoại cuộc đời họ. Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về tôi, và tôi đã dùng những thứ đó để xây dựng một cuộc đời mới cho chính mình. Sự trả giá của họ không phải là từ sự trừng phạt của tôi, mà là từ hậu quả của chính những hành động của họ.

Một buổi chiều, tôi đi dạo trên bờ biển, ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực. Tôi nhớ lại câu nói của mẹ tôi ở tòa án: “Tôi chỉ đủ sức nuôi một đứa”. Và câu nói của bố tôi: “Tôi không gánh nổi thêm đứa nữa”. Những lời nói đó từng làm tôi đau đớn, nhưng giờ đây, chúng chỉ còn là những ký ức xa xăm.

Tôi mỉm cười. Họ đã không gánh nổi tôi, và chính điều đó đã giúp tôi trở thành con người tôi của ngày hôm nay. Chính sự bỏ rơi đó đã rèn giũa tôi trở nên mạnh mẽ, kiên cường, và tự lập. Tôi không còn cần bất kỳ ai gánh vác cho mình nữa.

Tôi đã từng nghĩ rằng tình yêu thương của cha mẹ là điều quan trọng nhất. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra, tình yêu thương của bản thân mới là thứ quý giá nhất. Tôi đã học cách yêu thương chính mình, chấp nhận những tổn thương trong quá khứ, và sống trọn vẹn cho hiện tại.

Tôi đã không chờ đợi sự tha thứ từ họ. Tôi đã tự mình tha thứ cho chính mình, cho những nỗi đau mà tôi đã phải trải qua. Và chính sự tha thứ đó đã giải thoát tôi khỏi gánh nặng của quá khứ, giúp tôi tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Tôi vẫn là Thảo, cô gái từng sống bằng mì tôm hết hạn, từng đi bộ hàng cây số dưới trời nắng gắt. Nhưng giờ đây, tôi là một Thảo mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, và hạnh phúc hơn. Tôi đã tự mình tạo nên cuộc đời mình, không cần ai dẫn lối.

Tôi tin rằng, mỗi người đều có một con đường riêng. Và con đường của tôi, dù đầy chông gai, nhưng đã đưa tôi đến nơi tôi thuộc về. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc trong sự tự chủ, trong sự độc lập, và trong khả năng tự mình tạo ra giá trị cho cuộc sống.

Ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Những vì sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời. Tôi đứng đó, hít thở sâu, cảm nhận sự bình yên bao trùm lấy mình. Cuộc đời tôi, giờ đây, đã thực sự viên mãn.

Tôi đã không cần yêu thương từ những người đã bỏ rơi tôi. Tôi đã tự mình tìm thấy yêu thương trong chính bản thân mình, và từ những người xa lạ đã trở thành gia đình. Tôi đã không chỉ sống sót, tôi đã thực sự sống.

Và đó là điều quan trọng nhất. Tôi sẽ tiếp tục sống cuộc đời này một cách trọn vẹn nhất, với tất cả sự trân trọng và biết ơn. Bởi vì tôi biết, mỗi khoảnh khắc đều là một món quà, và tôi sẽ không bao giờ để bất kỳ ai lấy đi niềm vui sống của tôi nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương