Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Nha hoàn bên cạnh ta run rẩy, định xông , ta giữ nàng lại, đi về Lan Ngọc Các.
Đêm đó, quả nhiên có lật cửa sổ Lan Ngọc Các.
Gã đứng dưới ánh trăng, toát vẻ hoang dã của giang hồ.
Ta tiến lại gần: “Vệ ca ca, sao huynh chủ động tìm vậy?”
Vệ Tiêu đưa ta ống tên: “ chẳng phải luôn cái này sao? Ta đó.”
Vệ Tiêu là du hiệp.
Năm ta mười tuổi, ta và đích tỷ núi thắp hương, gặp thổ phỉ. Vệ Tiêu tay, dùng mộc kiếm đánh lui chúng.
Gã ôm đích tỷ xoay vòng rồi đáp xuống đất, còn ta bỏ rơi dưới gầm xe, bánh xe nghiền gãy đốt ngón tay.
Sau đó, Vệ Tiêu thường xuyên trèo tường phủ Thừa tướng, mang những mới lạ bên ngoài về đích tỷ, đang giam khuê phòng học cầm kỳ thi họa.
Có diều gỗ biết bay, có Tôn Ngộ Không sống động, có chủy thủ, ám khí tay gã .
Gã nói, những vũ khí này sẽ bảo vệ tỷ ấy.
Khi đó, ta là bạn đọc sách của tỷ ấy.
Tuy cũng là gái Thừa tướng, mẫu thân ta là vũ cơ không có danh phận, sau khi sinh ta đặt ta trước cửa hông của phủ Thừa tướng, rồi nhảy sông vẫn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cái c.h.ế.t của mẫu thân đổi lấy sự thương hại của Thừa tướng, ta đón phủ, nữ không ai đoái hoài.
Ta thường nhìn trộm hạnh phúc của đích tỷ.
Tỷ ấy luôn yêu thương, phụ thân và thất yêu tỷ ấy, ngay cả đại hiệp như gã cũng thiên tỷ ấy, không tiếc mài mòn ngón tay để vũ khí tỷ ấy.
đích tỷ thấy quá nhiều tốt, không phải gì Vệ Tiêu tặng tỷ ấy cũng thích.
Tôn Ngộ Không tỷ ấy không cần, ta nhặt về giấu lòng, dám xem chăn ban đêm.
Cái diều gỗ tỷ ấy chơi chán, ta thả trời cao.
Sau này, diều bay quá cao, Vệ Tiêu phát hiện ta.
Ánh mắt gã nhìn ta như bắt gặp chuột cống ăn vụng đồ ăn của chủ.
4
Ta không giấu sự ngưỡng mộ với Vệ Tiêu.
Bởi gã có khinh , có thể đi lại.
Nếu ta cũng có thể , ta sẽ mộ mẫu thân bái tế ngày giỗ, cũng có thể mỗi tháng núi thăm nhũ mẫu, nuôi lớn ta rồi đuổi khỏi phủ.
Nhũ mẫu có trai, thầy phong thủy, cuộc sống không dễ dàng, ta giúp đỡ họ.
[ – .]
Thế là ta mặt dày bám lấy Vệ Tiêu, mỗi lần gã thăm đích tỷ, ta lại cầu xin gã dạy võ .
Mẫu thân ta là vũ cơ hàng đầu, nếu không thì phụ thân không mượn rượu ép buộc bà.
Ta có nền tảng tốt, dù Vệ Tiêu dạy lung tung, mười năm sau ta cũng có chút thành tựu về võ .
nỗi, ngày núi tế bái mẫu thân, ta dễ dàng đánh lui đám giáo đồ Thanh Thiên Giáo vây Hoàng thượng, lập giá.
trí giá gần mộ mẫu thân, chắc chắn là mẫu thân đang phù hộ ta.
Bà giúp ta Hoàng thượng coi trọng, có địa và danh vọng.
Vệ đại hiệp xưa nay không để ý ta, cũng chủ động quay lại.
Chiếc ống tên gã nói ta, trên lưng có vết mài mòn.
Chắc là mài vội, vẫn còn thấy hình vầng trăng khuyết – đích tỷ tên là Chiêu Nguyệt.
Dù ta là ân nhân mạng của Hoàng thượng, là quận chúa, mắt Vệ Tiêu, ta vẫn có thể nhặt những đích tỷ chê bỏ.
ta không bận tâm.
Ta vui vẻ nhận ống tên.
Vệ Tiêu nắm tay ta, ngón trỏ tay phải của ta hơi dị dạng, năm xưa bánh xe ngựa nghiền gãy, không ai quan tâm vết thương của ta.
Xương lành, mọc lệch đi, nhìn kỹ thì hơi xấu.
Hồi nhỏ, ta mài mực đích tỷ, tỷ ấy chê tay ta như chân gà.
Vệ Tiêu thấy tay ta, cũng luôn tỏ vẻ ghét bỏ, giờ, gã lại vuốt ve mu bàn tay ta, dịu giọng dỗ dành:
“Chiêu Thanh, ta không thấy nhốt lồng vàng hoàng cung.
thích , hiệp nữ, ta sẽ đưa đi cướp của giàu chia dân nghèo, giúp dân lành, không?”
Gã nhìn ta đắm đuối: “Ta nhận , ta thích là , ta luôn tìm kiếm ở tỷ tỷ , là bóng hình của .”
Lời ngon tiếng ngọt của Vệ Tiêu thật êm tai – chắc đích tỷ dạy gã.
Ta sờ cơ bụng rám nắng của Vệ Tiêu.
Gã không phản kháng, thậm chí không dám tỏ vẻ chán ghét.
Ta tiến thêm bước, cởi áo gã, gã mới nắm lấy cổ tay ta ngăn lại, cười tà mị:
“Đừng vội, sớm muộn gì ta cũng là của .”
Gã đàn ông hoang dã lại phục tùng này thú hơn nhiều so với hôn phu của ta – Thái tử điện hạ cổ hủ kia.
Đích tỷ bảo Vệ Tiêu đùa bỡn ta.
Thật , ta cũng đùa với Vệ Tiêu.