Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông bác sĩ đọc rất nhanh, khi lật trang cuối cùng thì đột ngột khựng lại.
Ông ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên kỳ quặc, liếc nhìn tôi một , rồi lại cúi xuống nhìn tờ giấy trong , ánh mắt do dự… xen lẫn một chút… thương hại?
Livestream bắt đầu xôn xao vì sự im lặng bất thường .
【Sao không đọc nữa? Trang cuối là gì vậy?】
【Nói nhanh lên! Nóng ruột muốn chết!】
Trước sự thúc giục của hàng trăm ngàn người xem, bác sĩ nuốt khan một ngụm nước bọt, nhìn vào ống kính, chậm rãi thốt vài :
“Kháng thể xoắn khuẩn giang mai… dương tính (+).”
“Chẩn đoán: Giang mai, giai đoạn hai.”
05
Một tiếng “ù” nổ vang trong đầu tôi, tất trở nên trắng xoá.
Không thể !
Tôi lấy tờ kết , nhìn chằm chằm vào trang cuối cùng.
đen trên nền trắng, ghi ràng: “Dương tính (+)”.
Mấy như một khối sắt nung đỏ, thiêu cháy đôi mắt tôi.
“Diên Diên!” – Lục Mặc sững sờ, lại kết từ tôi. – “Không thể ! Tuyệt đối không thể !”
Sau lưng tôi, vang lên tiếng không kiềm chế được, vẻ đắc ý của Bạch Dao.
Cô ta bước tới, giọng điệu giả tạo và thương hại:
“Ôi trời, cô Lâm, có bệnh thì chữa, đừng cố gắng gồng mình livestream nữa, nhìn thật khó coi.”
Nói xong, cô ta sang nhìn Lục Mặc với ánh mắt “lo lắng”:
“Thầy Lục, thầy nhất định cẩn thận, bệnh này lây mạnh lắm, đừng để cô ta liên luỵ.”
Sắc mặt Lục Mặc tối sầm, lạnh mức như muốn kết băng.
Anh không thèm nhìn lấy cô ta một , chỉ nghiến răng bật một :
“CÚT!”
Nét mặt Bạch Dao đông cứng lại trong tích tắc.
“Nghe ,” – giọng Lục Mặc không lớn, nhưng từng đều lạnh lẽo và căm ghét. – “Tôi là anh ruột của cô ấy! Ruột! Cùng mẹ đẻ ! Cô loại đàn bà đầu óc toàn giòi bọ như cô, tôi nhìn thêm một giây thấy ghê tởm!”
Câu nói ấy như một bạt tai thật mạnh, tát vào mặt Bạch Dao – như tát vào đám người trong livestream đang chờ xem trò .
【WTF! Cú bẻ lái đi vào lịch sử! Là anh ruột?!】
【Anh ruột thì sao? Quan trọng là con kia giang mai kìa! không chịu thừa nhận!】
【Một màn ‘ diễn vai nạn nhân đòi công lý’ và rồi vả sml. Con này đúng là tiện nhân!】
Ánh mắt của đám đông quanh tôi bắt đầu thay đổi, từ tò mò chuyển sang khinh thường và tránh né.
Tôi ôm chặt tờ giấy trong , đầu óc trống rỗng, chân đứng không vững.
Có gì … rất sai.
Tôi ngẩng phắt đầu lên.
Trong hai tiếng chờ kết , Bạch Dao từng cớ ngoài đi vệ sinh.
Sau khi lại, cô ta bỗng như biến thành một người khác – bình thản, tự tin, và đắc ý.
Cô ta gặp ai?
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa phòng .
“Không thể !” – Tôi xông tới, túm lấy bác sĩ máu tôi.
“Mẫu máu của tôi đâu?! Tôi muốn xem mẫu máu của tôi!”
Bác sĩ tôi làm hoảng loạn, mắt láo liên né tránh:
“Mẫu… mẫu máu được tiêu huỷ rồi…”
“Tiêu huỷ trong vòng hai tiếng?!” – Lục Mặc gầm lên – “Quy trình của bệnh các người là huỷ mẫu máu sau hai tiếng à?!”
“Tôi… tôi…”
“Đủ rồi!”
Bạch Dao đột nhiên hét lớn, lao đẩy tôi .
“Lâm Diên! Cô làm đủ trò chưa?! Cô nghĩ mình là ai? bệnh này xoay quanh cô chắc?!”
Cô ta khoanh trước ngực, cằm hất cao, ánh mắt tràn kiêu ngạo và đắc thắng:
“Giờ thì chứng cứ ràng rồi, cô có nên xin lỗi tôi vì chuyện hôm qua vu khống không?”
Tôi nghiến chặt răng, nước mắt uất ức dâng lên trong khoé mắt.
“Xin lỗi?”
6
Tôi ngẩng đầu lên, đối mặt với gương mặt vẻ chiến thắng của Bạch Dao – rồi bỗng bật .
“Bạch Dao, cô nghĩ… cô chắc chắn là mình thắng rồi không?”
Tiếng của tôi khiến cô ta sững lại, nụ đắc ý trên mặt bắt đầu cứng đờ.
“Cô… cô có ý gì? Kết ràng trắng đen, muốn cãi cùn sao?”
“Cãi cùn à?” – Tôi thu lại nụ , bất ngờ siết chặt cổ cô ta.
cô ta lạnh ngắt, đang run.
“Cô đang chột dạ gì đấy?”
Tôi mạnh, lôi cô ta đi tới cửa sổ phòng , lại “bốp” một vỗ mạnh lên kính, âm thanh vang dội khiến đại sảnh lập tức yên lặng.
“Anh!” – Tôi chỉ vào nam bác sĩ nói “mẫu máu tiêu huỷ” – “Anh tên gì?!”
“Tôi… tôi…” – Anh ta mình lùi lại một bước.
“ nãy anh nói mẫu máu của tôi tiêu huỷ rồi đúng không?” – Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta. – “Theo quy trình bệnh , mẫu máu của ca cấp cứu được lưu ít nhất 24 tiếng. Một tiếng sau huỷ? Ai anh quyền làm vậy?!”
“Tôi…”
“Là ông ta à?” – Tôi chỉ vào trưởng khoa Vương.
Ông ta bắn người: “Lâm Diên, đừng vu vạ! Tôi không làm!”
“Vậy là cô ta?” – Tôi đẩy Bạch Dao trước.
Bạch Dao hét lên: “Cô điên rồi! Tôi chỉ là thực tập sinh, làm gì có khả năng !”
“Cô không có,” – tôi lạnh lùng nói – “nhưng người hướng dẫn của cô thì có.”
Tôi sang ống kính livestream. Lục Mặc lập tức điều chỉnh góc , lia vào mặt tôi.
“Thưa các bạn,” – tôi nói ràng từng – “ rồi, tôi nhận được một cuộc gọi nặc danh từ người trong khoa .”
“Bạch Dao lợi dụng quyền truy cập hệ thống của người hướng dẫn, không hề gửi mẫu máu của tôi đi ! Cô ta tráo đổi mẫu, hoặc trực tiếp lấy kết dương tính của một bệnh nhân khác rồi gắn tên tôi vào!”
Câu nói dứt, khán phòng vỡ oà.
Mặt Bạch Dao lập tức trắng bệch như tờ giấy.
“Cô nói bậy! Cô vu khống! Cô có bằng chứng không?!” – Cô ta bắt đầu gào lên như điên.
“Bằng chứng?” – Tôi nhìn cô ta chằm chằm – “Không đang in hằn trên mặt cô sao?”
“Bác sĩ Vương!” – Tôi đột ngột đầu hét lên – “Tôi yêu cầu niêm phong ngay lập tức khu , trích xuất camera an ninh! Tôi muốn biết mẫu máu của tôi đi đâu, ai là người in bản kết , in từ máy ! Ông dám không?!”
Trưởng khoa Vương tôi ép góc tường.
“Điên hết rồi… mấy người đều điên …” – Ông ta lau mồ hôi, liếc nhìn Lục Mặc, lại liếc ống kính livestream. Ông ta biết : chuyện hôm nay, ông không cách đè xuống được nữa.
“Thầy Lục…” – ông ta khó khăn mở miệng – “Chuyện này…”
Lục Mặc không trả lời, cất điện thoại vào túi rồi sải bước chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi sau lưng.
“Trưởng khoa Vương,” – anh lạnh lùng nói – “hiện tại tôi không đứng đây với tư cách người nhà. Tôi là giám sát hành chính của bệnh .”
Giọng anh cứng rắn, không phép bất kỳ sự chối cãi .
“Tôi nghi ngờ nội bộ khoa ông có hành vi sai phạm y tế nghiêm trọng, thậm chí vi phạm pháp luật. Tôi yêu cầu ông lập tức phối hợp phong tỏa toàn bộ mẫu và hồ sơ liên quan, chờ trưởng và cảnh sát can thiệp.”
“ gì?!” – Trưởng khoa Vương hoàn toàn hoảng loạn.
“ anh,” – Lục Mặc sang bác sĩ khoa đang run cầm cập – “Mẫu máu của tôi, ở đâu?”
Phịch!
Nam bác sĩ kia suýt quỳ gối.
“Ở… ở… giá số 3 khu B! Tôi chưa tiêu huỷ! Tôi không dám đâu!”
“Dẫn đường!”