Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Vậy tốt, chuẩn bị một rồi đi khách hàng với anh.”

Sét đánh giữa trời quang là như vậy đó…

“Dạ, vâng ạ…”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

Thấy tổ trưởng quay phòng, Bạch Tuyết liền tiến tới vỗ vai tôi:

“Cố lên em gái!”

Rồi cầm túi bỏ đi không do dự.

Chẳng mấy chốc, tổ trưởng ra khỏi phòng.

“Đi , tới đó chọn món trước.”

Tôi vừa đi theo vừa tự an ủi : Không sao đâu, ăn uống miễn phí mà.

Lúc đợi thang máy, tổ trưởng bỗng hỏi:

“Em quen Tổng Hạ không?”

Tôi tưởng anh ấy bảo tôi đi đón Tổng Hạ, nên gật đầu.

“Dạ, quen ạ.”

người đẹp tận hai lần rồi mà, sao không quen cho .

“Lát nữa nhớ thể hiện tốt .”

Tôi gật đầu theo bản năng mà lòng thì gào thét dữ dội.

gì mà thể hiện? Thể hiện gì cơ? Em không biết đâu ạ! Mấy văn hóa bàn rượu gì đó, em không hiểu! nói là định quy tắc ngầm em nha? Cứu em với, em chỉ là viên mà!

Tôi hoang mang cả đường đi. Vừa hàng, tổ trưởng liền giao nhiệm vụ:

“Em ra cửa đón Tổng Tần và Tổng Hạ đi, anh chọn món.”

“Vâng ạ.” Tôi nhanh chóng ra ngoài.

Trên đường tranh thủ lén chụp mấy tấm ảnh gửi cho Bạch Tuyết khoe.

“Xem này, tới chưa nào~”

“Xì, chị đang nằm dài trên giường đây này.”

“Còn trẻ mà nằm dài gì! Dậy quẩy đi!”

“Bớt tô vẽ tăng ca lên nha em gái.”

Đang cãi nhau thì bỗng nghe thấy:

“Sao em lại ở đây?”

Ngẩng đầu – trai đẹp quen thuộc đây rồi.

“Tổng Hạ ạ.”

Phía sau anh ấy còn có một người tôi nhưng không nhớ tên.

Ngay sau đó là Tổng Tần cũng vừa xuống xe.

Tôi lập tức bật chế độ “nụ cười chuyên nghiệp”:

“Bàn đặt rồi ạ, mọi người .”

Tổng Hạ, Tổng Tần.”

Tổng Tần ra hiệu, tôi liền đi trước dẫn đường.

phòng, ổn định chỗ ngồi xong là màn khách sáo xã giao quen thuộc.

Là thực tập , tôi chỉ cần ngồi cười là . Mà đói quá, món lên chưa vậy?

Cuối cùng đồ ăn cũng mang ra. như tôi dự đoán, vừa thấy rượu trắng là tôi chỉ muốn trách bản thân sao lúc nãy không uống thuốc giải rượu trước.

“Tổng Hạ, mong lần hợp tác này suôn sẻ .”

Tổng Tần dẫn đầu nâng ly, mọi người cùng nhau “dzô dzô”.

Tôi cũng làm bộ cầm ly lên, chạm đầu lưỡi rượu .

Á, cay xé lưỡi luôn!

Vừa lè lưỡi vừa nhăn mặt thì bắt ánh mắt Tổng Hạ đang tôi cười cười.

Tôi lập tức thu lại biểu cảm, cười đáp lại rồi ngồi im lặng làm “nền”.

Uống xong, cuối cùng cũng ăn – tới giờ tôi thể hiện rồi!

Nguyên buổi tôi ngồi im lặng ăn như chuột túi, vừa ăn vừa nghĩ:

hàng đắt tiền, ngon thật. Tiếc là không có nước ngọt…

Đang ăn ngon lành thì tổ trưởng bỗng gọi tên tôi.

“Lê Di, chỉ ăn, qua rượu Tổng Hạ đi.”

Nói xong còn nhét ly rượu tôi.

chớp mắt, cả căn phòng đổ dồn ánh phía tôi. Tôi đứng giữa, rượu , hoang mang toàn tập.

“Ờm… Tổng Hạ, em…”

Tôi vừa định đứng dậy thì Tổng Hạ cắt ngang:

“Cô ấy là thực tập không? Còn là viên, ép uống rượu, cô ấy uống nước cam đi.”

Tổng Hạ nói với Tổng Tần, cười rất thoải mái.

Nghe câu đó, mắt tôi sáng như đèn pha.

Tổng Hạ là người tốt, vừa đẹp trai lại còn tử tế.

vậy, mấy cô gái trẻ uống rượu. Muốn uống gì cứ tự lấy .”

Tổng Tần cũng phụ họa theo.

Sợ tổ trưởng đổi , tôi vội vàng gật đầu:

“Dạ, cảm ơn Tổng Hạ, cảm ơn Tổng Tần. Vậy em đi lấy nước cam ạ.”

Đặt ly rượu xuống, tôi chạy ra ngoài.

Dù lời nói đó chỉ là xã giao, tôi cũng chấp nhận là một viên sáng và ngốc nghếch.

Tranh thủ đi dạo lòng vòng một … cũng ăn no rồi.

Lúc tôi quay lại, cả phòng hơi loạn: ba trên bốn người không còn ngồi tại chỗ.

Tổng Tần và người kia đang nói chuyện gì đó, tổ trưởng chen góp lời.

Thấy tôi quay lại, tổ trưởng lại xông tới:

“Lê Di, em ngồi cạnh Tổng Hạ đi.”

Nói rồi ấn tôi ngồi xuống cạnh anh ấy.

“Tổng Hạ, anh uống ?”

Tôi lắc lắc chai nước cam .

đấy, cho phép em anh một ly.”

Chắc uống hơi nhiều nên anh ấy chống cằm, nghiêng đầu tôi.

Người đàn ông say xỉn mà vẫn đẹp trai là có thật, tôi không chịu nổi nữa rồi!

, vậy cụng ly nước cam !”

Tôi bừng tỉnh khỏi mộng sắc đẹp, rót hai ly nước cam.

“Cạn ly.”

Tôi nghiêm túc cụng ly với anh ấy, uống nửa ly.

Uhm, nước cam vẫn là chân ái.

Tổng Hạ cũng nhấp một ngụm nhỏ, một chống đầu, kia cầm ly, nghiêng đầu tôi cười:

“Tốt lắm.”

Không biết có do mùi rượu phòng hay không, mà tôi cũng thấy như đang say. Cứ thế mà anh cười ngây ngốc.

Buổi tiệc kéo dài tới hơn 10 giờ. Tôi – người duy nhất còn tỉnh táo – gọi xe cho mọi người, cuối cùng một bắt taxi .

Sáng sau, vừa công ty là tôi hào hứng kể lại câu chuyện Tổng Hạ tốt bụng đêm qua cho Bạch Tuyết.

ngờ Bạch Tuyết nghe xong lại cau mày. Thấy biểu cảm đó, tôi không nhịn hỏi:

“Sao vậy?”

“Cậu không thấy giống một bẫy à?”

Nghe xong, tôi còn mơ hồ hơn.

cậu là sao?”

“Tớ thấy giống kiểu Tổng Hạ muốn ‘gài’ cậu, rồi tổ trưởng phối hợp nữa. Một người đóng vai người tốt, người kia đóng vai người xấu. Cậu thấy không?”

“Ơ trời!”

Nghe xong tôi như bừng tỉnh, hoá thân thành Sherlock Holmes. Nghe cũng hợp lý thật.

“Nhưng mà… người ta đẹp trai thế cơ mà? Mà cũng mới có hai lần…”

“Cậu nói thế. Tớ thấy rõ ràng là anh ấy có cậu mà. họp anh ấy toàn cậu.”

dọa tớ mà Bạch Tuyết…”

, chị em tốt à, chọn đi nha. Nếu có ngày cậu giàu sang thì nhớ quên tớ đấy!”

Bạch Tuyết vỗ tôi đầy ẩn rồi quay người bước đi, lại tôi một giữa cơn gió rối bời.

Tôi vừa thấy không thể nào, vừa thấy cũng có khả năng.

Nguyên buổi sáng tôi sống hoài nghi bản thân. ngờ gần tan làm, tổ trưởng lại .

“Lê Di, em chạy sang công ty đối tác . tài liệu này cho Tổng Hạ ký.”

Vừa nói, vừa tôi một phong bì hồ sơ.

“Vâng ạ.”

Tôi nhận lấy, lòng lạnh đi nửa phần.

Vừa ngồi xuống thấy Bạch Tuyết nhướng mày tôi như muốn nói “Thấy chưa?”

Chờ tổ trưởng rời đi, Bạch Tuyết lập tức xáp lại:

“Thấy chưa? Dù không biết Tổng Hạ có thật sự có gì không, nhưng rõ ràng tổ trưởng có đấy.”

Cô ấy bảo tôi tự lo lấy thân.

Tôi đen mặt.

Gì mà chuyện gì dính tôi thế này? Chỉ vì giấy xác nhận thực tập mà tôi đánh đổi cả nhân phẩm sao?

, cứ tới đâu hay tới đó vậy. Việc vẫn làm.

Tôi cầm hồ sơ lên đường công ty đối tác.

Mọi việc khá suôn sẻ, chờ ở quầy lễ tân thì lúc người qua đi cùng Tổng Hạ. Sau khi tôi nói lý do, anh ta tôi lên văn phòng.

Mấy sếp này là trâu bò, tối qua uống say như vậy mà nay vẫn tỉnh táo làm việc.

Giờ hành chính, Tổng Hạ có vẻ nghiêm túc hơn. Thấy tôi tới, anh ấy hơi ngạc nhiên:

“Sao em lại ?”

“Dạ, tổ trưởng bảo em mang hồ sơ sang nhờ anh ký.”

Tôi nhanh chóng tài liệu ra.

Anh nhận lấy, lật vài trang, rồi bật cười khẽ, như bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó lật tới trang cuối cùng, ký tên, rồi lại cho tôi.

“Cùng đi ăn trưa ? Tối qua em anh ly nước cam, nay anh lại.”

… em không dám nhận đâu ạ. Đấy đâu nước cam của em đâu…”

Tôi lắc đầu từ chối.

“Không sao, cũng vừa lúc ăn trưa. Đi .”

Thấy anh đứng dậy, không tôi từ chối, tôi cũng chỉ đành đi theo.

Tôi tưởng sẽ ăn ở đâu gần gần, ngờ anh lái xe tôi một hàng món gia truyền. Ăn xong còn tôi tận công ty.

hiểu này gọi là gì? Quy tắc ngầm? Từ chối thế nào bây giờ?

Nhưng! Là một nữ độc lập thế kỷ 21, đại diện thế hệ mới, chỉ ân huệ nhỏ nhoi thế này mà muốn thu phục tôi á? Không đời nào!

Tôi quyết định, lên công ty sẽ nói rõ với tổ trưởng. Cùng lắm thì… khỏi cần giấy thực tập đó!

Không ngờ vừa bước văn phòng thì thấy chị Vãn.

“Chị Vãn, chị rồi ạ!”

Tốt quá, hỏi thử kiến chị ấy. Dù sao chị cũng thân với tổ trưởng.

ngờ nghe xong, chị ấy phá lên cười.

“Em yên tâm, tổng Hạ tuyệt đối không loại người đó đâu. Nếu em lo quá thì chị nói giúp cho.”

Nghe xong tôi yên tâm hẳn. Dù gì thì… girls help girls mà.

Thật ra chị Vãn giống sư phụ của tôi, thường ngày chị cũng chăm sóc tôi nhiều. Lời chị nói, tôi tin.

Bạch Tuyết nay theo đồng nghiệp ra ngoài thị sát, cả buổi chiều tôi không thấy cô ấy.

Không tám chuyện, nhưng may là tối nay không cần OT, trên đường tôi liền gọi ngay cho đại ca.

Tùy chỉnh
Danh sách chương