Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một giờ sáng.
Tôi toàn thân nồng nặc mùi rượu, lảo đảo trở .
Căn phòng tối om, vừa bật đèn đã bị người ngồi trên sofa dọa giật mình.
“Không cần tiết kiệm điện đâu, tôi trả .”
Tôi lầm bầm, đá đôi giày cao gót sang một bên, loạng choạng ngã phịch xuống sofa.
Người ông im lặng và điềm đạm cúi xuống giúp tôi xếp lại giày, rồi vào bếp mang ra bát canh giải rượu.
Anh ấy như muốn điều gì đó.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
“ à, sao sớm ? Bao nhiêu tiểu thịt tươi đang đợi đại tiểu thư họ Lê là ban phát tình yêu kìa!”
Chưa xong, một giọng ông lả lơi vang lên:
“Chị Lê~ Pi Pi nhớ chị quá trời~”
Tôi định trêu vài câu, nhưng sự chú ý bị kéo đi bởi cảm giác thô ráp truyền đến từ chân.
Bàn tay của Tần Xuyên đang mạnh mẽ xoa bóp lòng bàn chân tôi thoải mái đến nỗi tôi bật ra một rên.
Tôi cúp máy.
Đưa tay ra anh bế vào phòng .
Ban định kéo anh cùng vào, kết quả là anh chạy nhanh hơn thỏ.
Tôi thích chọc mấy người ông thật thà.
Chỉ có điều… người thật thà có một nhược điểm: da quá mỏng.
Nằm trên giường, nhìn người ông đang đỏ bừng vành tai cởi áo sơ mi.
Tần Xuyên là bếp của một hàng.
Ngay từ gặp, tôi đã thấy rõ lớp áo trắng là thân hình cơ bắp căng tràn vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp.
Đặc biệt là cái eo hút người đó.
Tôi quấn lấy anh, đang chuẩn bị vui vẻ thêm nữa thì anh bỗng khựng lại:
“ đừng muộn như vậy nữa, được không?”
Tôi bị câu ấy làm treo lơ lửng.
Rõ ràng anh đang cố nhịn tới mức gân xanh cả lên, vậy vẫn đòi tôi một lời cam kết.
“Được được được, hứa.”
Đôi anh lập tức sáng rực như sói.
Một đêm điên cuồng.
Tỉnh dậy đã là chiều hôm , toàn thân ê ẩm.
Quả nhiên, con người cần biết tiết chế.
Thẩm Nguyệt gọi tôi ra ngoài.
Tôi loa sửa soạn rồi tới quán cà phê.
Cô ta nhìn tôi, cười như thể đang trêu chọc:
“Đừng có yêu chị, vô ích thôi, chị chỉ thích ông.”
Tôi cắn một miếng bánh ngọt trên bàn
Không ngon bằng bánh Tần Xuyên làm.
Thẩm Nguyệt đảo :
“Con chó nhỏ ở xuống tay mạnh quá rồi đấy, nhìn cái cổ kìa, loang lổ như bảng pha màu, không thèm che giấu chút nào luôn.”
“ mới chó nhỏ. Anh ấy có tên đàng hoàng.”
Nghĩ đến đêm là tôi thấy bực.
Tôi bỏ tiền, anh bỏ sức ra lao động, hợp tác đôi bên cùng có lợi.
dám quản tôi chuyện đi muộn?
Tôi quyết định sa thải anh ta.
Ngay giây , trước tôi hiện lên một dòng chữ kỳ quái:
“Nam chính Tần Xuyên là cái tên cứng miệng, thích chính mười năm không dám , đáng đời ế tới giờ!”
“Ầy dà, nghe chính đòi chia tay là nam chính hắc hóa liền, vòng chân có khóa, dây da nhỏ, phòng tối nhỏ đều chuẩn bị hết!”
Tay tôi khựng lại khi đang ký, run nhè nhẹ vì phấn khích.
Ai khóa ai, chưa biết đâu…
Tôi cố tình lại lúc nửa đêm.
Người ông vẫn ngồi trên sofa, không bật đèn.
“ đã hứa là sẽ sớm .”
Đang cởi giày thì anh bất ngờ áp sát lưng, giọng trầm thấp như có từ tính vang lên bên tai.
Cơ n.g.ự.c đầy đặn lướt nhẹ lưng tôi.
“Lời phụ trên giường, nghe vui thôi.”
Tôi thản nhiên đáp.
Trong bóng tối, anh im lặng, chỉ có thở nặng nề.
Tôi đi vào phòng rửa .
Trước lại hiện lên mấy dòng chữ ảo:
【Người thật thà như nam chính bị chính chọc tức đến phát hắc hóa rồi! chính mặc quần vào là chối sạch quan hệ! Đồ tra !】
【 chính có gì sai? Tôi có , dáng , tôi bay ngoài đường suốt ngày!】
“Cộc cộc.”
Có gõ phòng .
“ , quên mang đồ ngủ.”
Tôi trần như nhộng mở , thuận tay chọc ghẹo:
“Anh có muốn vào chung không?”
Tưởng sẽ bị từ chối như mọi .
Không ngờ, Tần Xuyên phá lệ gật .
Rồi… chen thẳng vào khe .
Người cao mét chín vừa vào, cả phòng như chật chội hẳn.
Bình luận hiện lên dày đặc:
【Play trong phòng ! Tôi chịu không rồi!】
【Đừng che màn hình nữa! Cảnh sao không tôi xem!!】
Tôi nhướng mày, nằm lại vào bồn để anh phục vụ.
Anh chậm rãi xắn tay áo, ánh tôi bị cơ n.g.ự.c anh hút chặt.
Chiếc áo sơ mi trắng thấm mồ hôi và hơi nước, lộ ra làn da rắn chắc, theo từng nhịp thở…
Rồi bỗng loang ra một vệt đỏ.
Tôi ngẩng thấy Tần Xuyên… đang chảy m.á.u mũi.
Anh luống cuống lấy tay che lại, đỏ bừng, ngay cả làn da rám nắng không che .
Tôi không nhịn được cười.
Chút kích thích chịu không , đòi chơi mấy trò “phòng tối”?
khi tôi thay đồ xong, người ông trong phòng ngủ đang quay vào tường, biểu cảm như đứa trẻ bị phạt:
“ , xin lỗi.”
Tôi nhướng mày trêu anh:
“Anh có gì xin lỗi?”
Anh nghẹn lời.
Tôi tiếp tục ép hỏi:
“Hay là… bên ngoài anh có chủ nhân khác rồi?”
“Không có!”
Tần Xuyên lập tức ngẩng , giọng chắc nịch.
Trước ánh của tôi, anh ấp úng mở miệng:
“Anh… chưa làm thấy thoải mái.”
Tôi vò anh, tóc cứng như chổi:
“ cố gắng lên nhé.”
Sáng sớm, tôi bị gõ ngoài phòng đánh thức.
tui vùi chặt ở trong lòng Tần Xuyên, chẳng buồn nhúc nhích.
Gõ mãi rồi ngừng.
Kế đó là chuông điện thoại.
Hiển thị người gọi: “Lão cầm thú”
“Con ranh , sao lâu không ra mở ba với trai mày? Bội mày bị điếc à?!”
Vừa mở , Lê Quốc Lập đã dắt theo cục cưng của ông ta chen vào .