Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Tôi sững sờ, không hiểu họ đang nói gì.

“Đúng vậy, họ nói, chiếc xe bạn trai con lái là xe thuê, chiếc đồng hồ đeo cũng là giả.”

Mẹ bổ sung thêm.

“Sao có thể như vậy được? Lục Tu anh ấy không phải là người như thế.”

Không biết bố mẹ nghe tin này từ đâu, thực ra tôi vẫn biết thực lực của Lục Tu.

Tuy có mở công ty và có chút tiền, nhưng đúng là không thể mua nổi bộ đồ thiếu gia này.

Nhưng những ngày qua tiền thật đều đã chi ra thật, người trong làng này đúng là chỉ tin vào lời đồn mà thôi.

Tôi liền cảm thấy tiếc nuối và xót xa cho số tiền Lục Tu đã chi ra mấy ngày nay.

Người mà tôi đưa về, dù thế nào đi nữa, tôi đương nhiên vẫn phải bảo vệ.

“Bố mẹ, mấy ngày nay tiền và quà Lục Tu tặng cho bố mẹ và người trong làng có phải là thật không? Đừng để họ nói gì là bố mẹ tin ngay!”

Nhân lúc bố mẹ còn chưa kịp phản ứng, tôi hơi hoảng loạn vội vàng bỏ chạy.

Về đến phòng, tôi thấy Lục Tu đang ngồi bên giường.

“Anh nghe nói gì chưa?”

Tôi nhìn anh ta, hỏi thẳng.

“Nghe rồi.”

Lục Tu nhìn tôi, vẻ mặt hơi phức tạp.

“Tổng giám đốc Lục có suy nghĩ gì không? Có phải đã biết chủ nghĩa vụ lợi là như thế nào rồi không?”

Lục Tu thì lại tỏ vẻ không quan tâm chút nào.

Ngồi xuống rồi dang tay ôm lấy tôi.

“Vãn Vãn, mặc kệ người khác, em tin anh là được rồi.”

Tôi vỗ vỗ Lục Tu, an ủi anh ta, trong lòng thì chửi thề.

Giả thì giả đi! Dù sao cuộc sống là của mình.

Chỉ cần bố mẹ có thể ngẩng mặt là được, hai chúng tôi thì không sao cả.

Tôi kinh ngạc với suy nghĩ của mình, không ngờ, mình lại bắt đầu tha thứ cho người đàn ông này.

Thậm chí còn bắt đầu mơ mộng về tương lai của chúng tôi rồi, tôi thật là vô dụng.

“Vãn Vãn, Lục Tu, có một cô gái tìm hai đứa này!”

Bố mẹ gọi chúng tôi từ bên ngoài, tôi thấy rất lạ.

Ai lại tìm hai chúng tôi? Người trong làng thì bố mẹ đều quen, chắc chắn sẽ nói thẳng, người đến đây có lẽ là người lạ.

Vẻ mặt tôi nghi hoặc, sắc mặt Lục Tu thì đột nhiên trở nên sắc bén hơn.

Lục Tu nắm tay tôi, đi ra sân.

Vừa đứng vững, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

[ – .]

Là người tình trong mộng của Lục Tu – Đường Tinh.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đứng trong gió lạnh, trông có vẻ đáng thương.

“Lâm Vãn, chúng ta nói chuyện được không?”

Cô ta nhìn thấy tôi, chủ động đi tới.

Tôi nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng.

“Giữa chúng ta, có gì mà phải nói?” 

“Nói về Lục Tu đi.”

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

“Đường Tinh, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, đừng làm ồn ở nhà Vãn Vãn.”

Lục Tu chặn Đường Tinh đang tiến đến gần hơn, che chắn tôi ở phía sau.

“Anh Lục Tu, anh làm vậy, là muốn bỏ rơi con của chúng ta sao?”

Nhìn vẻ đáng thương của Đường Tinh, tôi chỉ thấy kinh tởm.

Con cái.

Lâm Vãn à Lâm Vãn, mày thật ngốc, người ta đã có con rồi mà mày vẫn tin vào người đàn ông này.

Thiên Thanh

“Vãn Vãn, anh không có, em đừng nghe cô ta nói bậy.”

Tôi lạnh lùng nhìn Lục Tu, nghe những lời cầu xin từ miệng anh ta lúc này, chỉ cảm thấy bụng nôn nao.

“Tổng giám đốc Lục, xin anh hãy nhanh chóng giải quyết chuyện với vị hôn thê của mình, rồi rời khỏi cái làng tồi tàn của chúng tôi.”

Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi một mình.

Phía sau hai người xì xào không biết đang nói gì.

Tôi vô định bước lên núi, sau đó hình như lạc đường.

Lâu rồi không về nhà, đến cả đường cũng không nhớ rõ nữa.

“Ôi, cô bé bị lạc đường rồi à?”

Một người đàn ông béo ú, nhếch nhác, quần áo rách rưới tiến đến bắt chuyện.

Khuôn mặt xa lạ này, nhìn là biết không phải người trong làng chúng tôi, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với ông ta, nên tự mình bước tiếp.

Kết quả bị người đàn ông nhào lên ôm, trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Tôi ra sức giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng sức lực của người đàn ông lại hoàn toàn áp chế tôi.

“Vừa nãy cô gái kia nói trên núi này có mỹ nhân tự đưa đến cửa tôi còn không tin, haha, lần này tôi tin rồi, đúng là non tơ quá!”

Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Đường Tinh, người phụ nữ này, đúng là quá độc ác.

Tôi cố gắng mò mẫm trên mặt đất, nắm một nắm đất, tung vào mặt người đàn ông.

Người đàn ông đau đớn buông tôi ra, tôi liều mạng chạy về phía trước.

Nhưng chân hụt hẫng, tôi ngã xuống núi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương