Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi mẹ tôi ly hôn với bố, bà tái hôn chớp nhoáng với người giàu nhất cả nước.

Tòa án xử cho chị tôi theo mẹ, nhưng chị ấy lại phát điên ngay tại chỗ, mắng mẹ tôi là con đàn bà đê tiện, sống chết không chịu đi cùng mẹ.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu và dáng vẻ cứng đầu của chị, tôi lập tức lao tới ôm chặt lấy mẹ:

“Mẹ, con không nỡ xa mẹ, mẹ có thể đưa con đi cùng không?”

Sau đó tôi không chút do dự đổi họ, trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp – gia tộc giàu có hàng đầu.

Từ đó, tôi đứng trên cao nhìn hai cha con đã hại chết tôi ở kiếp trước từng bước rơi khỏi đài vinh quang, rơi vào tuyệt cảnh.

1

Mẹ tôi rất xinh đẹp, so với mấy minh tinh trên TV cũng chẳng hề kém cạnh.

Vì vậy tôi luôn tin rằng mẹ và bố sớm muộn cũng sẽ ly hôn.

Quả nhiên, mẹ chủ động đề nghị chia tay và chuẩn bị tái hôn làm vợ hào môn của nhà họ Diệp.

Tại tòa, thẩm phán xử cho chị tôi về với mẹ, nhưng chị ấy lập tức phát điên, gào mắng mẹ tôi là đồ đàn bà đê tiện, sống chết không chịu đi cùng.

Nhìn chị ấy mắt đỏ rực, mặt mũi lì lợm, tôi nhào tới ôm mẹ, khóc ròng rã:

“Mẹ, con không nỡ xa mẹ, mẹ có thể đưa con đi không?”

Tôi vừa khóc vừa chảy nước mũi, trông đáng thương hết sức, nước mắt to bằng hạt đậu rơi lộp độp, đến mức thẩm phán cũng muốn tự vả mình hai cái cho tỉnh lại.

Một màn diễn xuất rực rỡ ấy khiến mẹ tôi và thẩm phán lập tức đổi quyết định.

Tôi đành phải kiềm chế niềm vui không thể giấu nổi, đôi mắt sưng húp bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen cùng mẹ.

Xe vừa lăn bánh, tôi thở phào một hơi dài.

Tôi siết chặt nắm đấm, lần này, tôi không cho phép mình thê thảm như kiếp trước nữa.

Được sống lại một lần, tôi nhất định phải sống cho rực rỡ.

2

Nhìn bóng dáng hai người dần xa, tôi thấy lòng nhẹ nhõm đến khó tả.

Tuy chưa thể hoàn toàn thoát khỏi hai kẻ điên ấy, nhưng ít ra tôi đã không bị nhốt vào cái địa ngục kia lần nữa.

Kiếp này tôi không muốn bị hai kẻ giả nhân giả nghĩa đó đẩy vào điên loạn, càng không muốn làm bàn đạp cho họ bước lên cao nữa.

Chỉ cần nghĩ đến những ký ức ở kiếp trước là tôi thấy rùng mình.

Hai cha con họ, ra ngoài lúc nào cũng giả vờ thanh cao, làm bộ làm tịch như kiểu trí thức đức hạnh.

Nhưng bên trong thì thối nát vô cùng.

Đặc biệt là chị tôi – cái người luôn thích bày ra dáng vẻ không sợ cường quyền, tự lực tự cường.

Thế nên ở kiếp trước, chị tôi – Hứa Cẩm Vi – vẫn như kiếp này, sống chết không chịu đi với mẹ.

Chị ta gào khóc điên loạn, đổ tội cho mẹ vì tiền mà từ bỏ gia đình. Trong mắt chị ta, ông bố giáo sư kia đúng là thần thánh hóa luôn.

Chị ta muốn theo thần tượng ấy xuống đáy vực, nhưng không tha cho tôi.

Chị ta đã tính toán hết rồi.

“Bố, bố với mẹ không còn hy vọng gì nữa phải không?”

“Em gái nói với con là nó không muốn đi với mẹ. Bố đừng làm chúng con thất vọng.”

Rồi như dự đoán, tại tòa, ông bố luôn ghét bỏ tôi lập tức mở miệng xin giành quyền nuôi tôi.

Tôi chẳng thấy bất ngờ.

Ngay lúc ông ta mở lời, tôi đã thấy rõ khóe môi của Hứa Cẩm Vi nhếch lên – rất kín đáo, nhưng sống lại một đời, tôi nhìn thấu sạch sẽ.

Chị ta lập tức chuyển hướng, bắt đầu gào khóc tố mẹ:

“Bà không cần bố nữa, không cho tôi một mái nhà trọn vẹn?”

“Bà đi làm mẹ kế người ta sẽ chẳng bao giờ được coi trọng.

Con gái ruột thì không cần nữa, vậy thì chúng tôi cũng không cần bà!”

Phải công nhận, Hứa Cẩm Vi diễn thật sự giỏi. Dù trải qua lần hai, tôi vẫn bị sức công phá cảm xúc đó làm cho sững người một chút.

Nhưng tôi nhanh chóng hoàn hồn, lao vào lòng mẹ đã khóc như mưa.

Tôi vẫn có chút xót xa cho người phụ nữ này.

Tôi run rẩy đọc đúng lời thoại của mình:

“Mẹ, con không nỡ xa mẹ, có thể đưa con đi không?”

Rồi lại tiếp tục vừa nước mũi vừa nước mắt, diễn xuất đỉnh cao.

Nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã khiến thẩm phán muốn vả mình tỉnh lại ngay.

Lại một lần nữa, tôi và mẹ lập tức thắng thế.

Tôi nhìn rõ sự hoảng loạn hiện lên trong mắt Hứa Cẩm Vi, tiếp theo là vẻ uất ức và thất vọng phủ đầy khuôn mặt, như thể cả thế giới đều phản bội chị ta.

Bố tôi vội vàng chạy tới ôm chầm lấy chị, dịu dàng dỗ dành – vẫn y như cũ.

Đã yêu thương nhau như vậy, thì tôi mong kiếp này hai người bám nhau tới chết luôn cho tôi nhờ.

3

Tôi sẽ không mềm lòng đâu, bởi tôi biết Hứa Cẩm Vi luôn là một người thông minh và đầy mục đích.

Chỉ tiếc là ở kiếp trước, mãi tới khi chết đi tôi mới nhận ra điều đó.

Tôi cũng biết, chị ta không phải thật sự không thích tiền, mà là yêu tiền hơn bất kỳ ai.

Nhưng chị ta tham lam, vừa muốn tiền, vừa muốn danh.

Thế nên, giống hệt kiếp trước, chị ta bề ngoài làm ra vẻ không chấp nhận được chuyện mẹ rời đi, phát điên ở tòa, nhưng sau lưng lại cố tình để mẹ bắt gặp cảnh chị ta thê thảm.

Mẹ tôi vì áy náy nên càng đối xử tốt với chị ta, luôn muốn đón về sống chung làm tiểu thư nhà giàu.

Còn chị ta thì luôn biết điểm dừng, hết lần này đến lần khác từ chối.

Rồi tiếp tục bận rộn với việc cùng ông bố giả tạo của tôi xây dựng hình tượng, làm quen với các nhân vật lớn trong giới học thuật.

Cuối cùng, học kỳ 2 năm ba đại học, chị ta liên tiếp đăng 3 bài SCI, năm tư thì được tuyển thẳng vào Harvard, được gọi là “thiên tài thiếu nữ”.

Rồi cũng nhanh như chớp, chị ta đá bay tôi và bố, giành lấy thân phận tiểu thư nhà họ Diệp.

Còn tôi ở kiếp trước thì sao?

Tôi vẫn chìm đắm trong bi kịch bố mẹ ly hôn, ngốc nghếch đi theo Hứa Cẩm Vi về nhà bố.

Kết quả là cả nửa đời sau của tôi bị ép làm trâu làm ngựa nuôi sống hai “trí thức rởm” đó đến mức kiệt sức, ngã bệnh nặng.

Tỉnh dậy thì bị họ chuốc thuốc, đẩy lên giường một tên súc sinh – chỉ để đổi lấy 100 ngàn đồng tiền nghiên cứu.

Nực cười chưa?

Miệng nói ghét mùi tiền, mà tất cả ăn mặc, chi tiêu và kinh phí của họ đều dùng tôi để đổi lấy.

“Thật sự khiến người ta buồn nôn đến cực điểm.”

4

Sống lại một đời, mục tiêu của tôi vô cùng rõ ràng.

Tránh xa hai cha con khốn nạn đó, tiện thể thực hiện chút “đòn phản công nhẹ nhàng”.

Dĩ nhiên cái danh “tiểu thư nhà họ Diệp” thì tôi càng không muốn bỏ qua.

Thế nên sau khi theo mẹ về nhà họ Diệp, tôi lập tức đổi họ.

Từ nay trên đời này không còn Hứa Cẩm Tiếu nữa, mà chỉ có Nữu Hỗ Lộc Diệp Cẩm.

Lúc tôi nói ra ý định này, mẹ tôi có hơi bất ngờ, ngược lại, chú Diệp – chồng mới của mẹ – thì cảm động đến mức quay đầu tặng ngay tôi một tấm thẻ đen sáng lóa.

“Cảm ơn chú Diệp.”

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, dù gì tôi cũng không giả tạo như Hứa Cẩm Vi, muốn là muốn, không có gì phải xấu hổ.

Sau đó tôi bình thản vỗ vai mẹ, “Lần này mắt mẹ nhìn người cũng ra gì đấy.”

Nói xong tôi thong thả đi lên lầu chọn phòng của mình.

Không thể không nói, có tiền đúng là tốt thật.

Nhìn căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này là tâm trạng tôi sáng rực.

Một cái thùng rác ở đây thôi, cũng đáng giá bằng ba tháng tôi đi làm ở kiếp trước.

Khi tôi còn đang chìm trong cảm giác phấn khích, bất ngờ va vào một vòng tay thoang thoảng mùi hương mát dịu, giống hệt ánh nắng hè khiến cả người tôi bừng tỉnh.

Ngẩng đầu, lập tức đối diện với một ánh mắt sâu thẳm xen chút lạnh lùng.

Không phải tình tiết Mary Sue trong phim truyền hình là gì?

Tôi còn chưa kịp nuốt nước miếng, thì giây sau đã bị một lực mạnh đẩy ra.

“Tôi…”

“Xin chào, em gái.” Một giọng nói lạnh đến dọa người vang lên từ dưới cầu thang.

Tôi mơ màng ngẩng đầu nhìn lại thì người kia đã chỉ để lại một bóng lưng xa cách và thờ ơ.

Tôi lúng túng gãi mũi.

Tôi đoán được người đó là ai rồi, con trai duy nhất của chú Diệp, Diệp Mạc, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp.

Đúng chuẩn một tổng tài bá đạo, trong ký ức kiếp trước của tôi cũng chẳng có bao nhiêu cảnh về anh ta.

Nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều.

Mấy ngày tiếp theo trôi qua khá yên ả, mẹ tôi và chú Diệp suốt ngày quấn quýt không rời, còn diễn mấy màn “tổng tài bá đạo yêu vợ” trước mặt tôi với Diệp Mạc.

Trái tim nhỏ bé của tôi bị đập cho thình thịch mỗi ngày.

Ngược lại, Diệp Mạc thì cực kỳ bình tĩnh.

Không biết anh ta có bị liệt cảm xúc không, chứ từ lần đầu gặp đến giờ, tôi chưa từng thấy trên mặt anh ta có biểu cảm nào khác ngoài lạnh lùng.

Lúc nào cũng lạnh như băng, tôi cũng chẳng dám gây chuyện, chỉ biết né càng xa càng tốt.

Dù gì tôi còn có rất nhiều việc phải làm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương