Tôi và thái tử gia nhà họ Hứa ở Bắc Kinh kết hôn vì lợi ích thương mại, nhưng anh ta lại đem lòng yêu một nữ sinh nghèo, thậm chí không ngại đoạn tuyệt với gia đình để được ở bên cô ta.
Tôi khuyên anh ta: có thể cưới trước để nắm quyền trong công ty rồi hãy ly hôn sau.
Không ngờ nữ sinh kia biết chuyện, để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi nhả//y lầ//u t//ự vẫ//n.
Từ đó, thái tử gia hận tôi đến tận xương tủy. Sau khi cưới, anh ta ngày đêm sỉ nhục tôi, cuối cùng tôi bị tr//a tấ/n đến chế//t trong tầng hầm.
Khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày đính hôn với Hứa Đình Thâm.
Lần này, tôi không ngăn cản anh ta nữa, mà mỉm cười nói: “Hãy can đảm theo đuổi tình yêu của anh đi!”
Anh ta vui mừng nắm tay nữ sinh kia bước lên sân khấu, phấn khích tuyên bố hủy hôn với tôi để cưới cô ta.
Đắc ý quên mình như vậy, anh ta nào để ý ánh mắt cha tôi và ông nội anh ta nhìn mình – ánh mắt như nhìn một kẻ đã chế//t.
Mà mẹ kế anh ta thì cười đến run rẩy, hả hê vô cùng.