Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
“Xông lên!”
Hàng chục cấm vệ quân lập tức lao đến!
Bọn họ đều là những binh sĩ tinh nhuệ, nhưng…
Trong phạm vi b ắ n của AK-47, sinh tử của họ do tôi định đoạt!
Tạch! Tạch! Tạch!
Tôi vừa nã đạn càn quét, vừa che chắn cho Chiêu Tuyết, giúp nàng có đủ thời gian kề kiếm vào cổ hoàng đế!
“Từ nhỏ, ta luôn nghe theo mọi lời phụ vương dạy dỗ.”
“Nếu hôm nay phụ vương đã khẳng định ta đến để hành thích… vậy thì ta thuận theo ý ngài!”
Chiêu Tuyết nghiến răng, dứt khoát siết chặt chuôi kiếm!
Thấy chiến thắng chỉ còn cách một nhát c h é m, tôi vừa hào hứng, vừa khẩn trương.
Nhưng đúng lúc này—
“Vút!”
Một mũi tên lao tới như tia chớp, hất văng thanh kiếm trên tay Chiêu Tuyết!
“Đáng c h ế t!”
Tôi lập tức xoay súng về phía kẻ vừa tập kích, nhưng hắn đã nghênh ngang bước vào đại điện, giọng cười cuồng vọng:
“Hôm nay, bản hoàng tử nhất định phải tự tay thanh trừ môn hộ!”
Là Đại hoàng tử!
Ngay sau đó, hàng loạt tinh binh tràn vào đại điện như nước lũ, vây chặt lấy chúng tôi!
Tình hình này…
Muốn toàn thân rút lui?
Bất khả thi!
Tôi cắn răng, nắm chặt AK-47, chuẩn bị dốc toàn lực liều c h ế t xông ra ngoài!
Nhưng ngay lúc đó—
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng gầm rú của máy bay không người lái vang lên từ trên đỉnh đầu!
Cùng lúc đó, giọng hệ thống tức tối vang lên bên tai tôi:
“Cô em! Cô lại hổ báo quá mức rồi!”
“Bảo cô cố gắng sống sót chờ tôi tiếp viện cơ mà!”
“Lùi lại! Để tôi cho máy bay thả bom khói trước đã!”
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Cả kim điện lộng lẫy bỗng chốc biến thành một đêm hội pháo hoa!
Ngũ sắc khói lửa bốc lên bốn phía, che kín toàn bộ không gian!
Ngay sau đó—
“Ầm ầm ầm——!”
Một chiếc xe tăng hùng hổ lao thẳng vào đại điện, nghiền nát cả nền gạch vàng!
Binh sĩ hoảng loạn, văn võ bá quan hét lên thất thanh, bỏ chạy toán loạn!
Giọng hệ thống vang lên đầy tự hào:
“Cô em, nhìn cho kỹ đây!
“Bản hệ thống!
“Đến thu dọn bãi chiến trường rồi!”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn—
Cảnh tượng trước mắt thực sự vô cùng ngoạn mục!
Đám văn võ bá quan ôm đầu chạy loạn, có người lăn lộn dưới đất, có kẻ chui vào gầm bàn trốn!
Còn tên hoàng đế cặn bã, để giữ mạng sống, hắn lập tức cúi đầu nhượng bộ!
“Trẫm… Trẫm đột nhiên cảm thấy…
“Trưởng Công Chúa Chiêu Tuyết, quả thật là thiên hạ vô song, tài mưu lược phi phàm!”
“Từ nay về sau, trẫm tự nguyện thoái vị, truyền ngôi cho trưởng công chúa…”
“Chỉ cần… chỉ cần các ngươi tha mạng cho trẫm… cái gì cũng có thể bàn bạc!”
13.
“Đại tỷ của tôi ơi! Cô đúng là hổ báo quá mức rồi! Nhưng dù sao cũng chúc mừng nhé!”
“Cô may mắn đến phát nổ rồi đấy!”
“Hoàn thành nhiệm vụ đúng phút cuối cùng! Cô có thể về nhà rồi!”
Mùi khói súng nồng nặc vẫn còn lẩn quẩn trước mũi, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Tôi đã giẫm lên thửa ruộng quen thuộc trước cửa hàng của mình.
Tôi đã về rồi!
Tôi vui mừng hét lớn:
“Mẹ ơi! Con về rồi!”
Tôi vội vàng chạy vào trong, nhưng…
Bên trong cửa hàng, tiếng mẹ tôi vừa khóc vừa gào lên tức giận:
“Không được! Tuệ Tuệ vẫn chưa về! Mấy người dựa vào cái gì mà muốn chiếm cửa hàng này?!”
Cái gì?!
Tôi mới rời đi có một ngày thôi mà đã có người muốn cướp tiệm của tôi?
Tôi vừa định gõ cửa, thì ngay câu nói tiếp theo của anh họ khiến tôi sững sờ đến quên cả thở!
“Mất tích hơn ba tháng, cảnh sát cũng tra không ra bất cứ dấu vết nào của nó. Chắc chắn là nó c h ế t rồi!”
“Bảo sao lão già kia lại để toàn bộ tài sản cho tao! Hóa ra trong này còn giấu cả một kho báu lớn!”
Ba tháng?!
Tôi chỉ đi một ngày, sao lại thành mất tích ba tháng?!
Và đúng như tôi đoán, cả nhà bác tôi cũng có mặt, phụ họa theo giọng điệu đầy châm chọc:
“Này, mẹ của Tuệ Tuệ, bà mau tìm người tái giá đi thôi!”
“Chồng c h ế t, con gái cũng c h ế t, số bà đúng là rẻ mạt! Đừng có bám riết lấy họ Hòa nhà chúng tôi nữa!”
“Lúc bà c h ế t mà còn muốn chôn chung với em trai tôi, tổ tiên nhà này chắc cũng thấy xui xẻo lắm đấy!”
“Nào, nhân viên vận chuyển! Đi lối này! Kho hàng phía sau to như sân bóng đấy, cứ chọn món nào quý giá nhất mà khiêng hết lên xe cho tôi!”
Cái gì?!
Dám động vào kho hàng của tôi?!
Chỗ đó đến thần Tài vào cũng phải cởi quần đi ra, thế mà bọn chúng dám lấy đồ?!
Tôi tỉnh táo ngay lập tức, không chần chừ nữa mà dùng hết sức đạp mạnh vào cửa!
“Mẹ! Là con! Mau mở cửa!”
Bên trong lập tức im bặt.
Vài giây sau, mẹ tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi, nước mắt lập tức rơi lã chã:
“Tuệ Tuệ! Tuệ Tuệ con chưa c h ế t! Mẹ tưởng con đã c h ế t bên ngoài rồi!”
“Tiệm này bị anh họ con lấy hết hàng hóa rồi! Hắn còn bắt mẹ đi làm giấy chứng tử cho con, ép mẹ sang tên cửa hàng này cho hắn!”
Cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Tôi rõ ràng chỉ đi một đêm!
Nhưng cửa hàng bị lột sạch, mẹ tôi gầy sọp hẳn đi, hai mắt sưng đỏ, trũng sâu như thể đã khóc cạn nước mắt suốt mấy tháng trời.
Mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi!
“Hòa Tuệ? Sao mày chưa c h ế t?!”
Anh họ tôi cắm hai tay vào túi quần, cổ đeo dây chuyền vàng to như xích chó, nhàn nhã bước đến.
“Di chúc của ông nội ghi rõ ràng rồi còn gì? Trừ cái tiệm tạp hóa này ra, tất cả tài sản khác đều là của tao.”
Hắn ngang ngược nói:
“Thế nên tao rộng lượng bố thí cho mày cái cửa hàng rách nát này! Nhưng cái kho hàng sau đó to như sân bóng ấy, là do tao phát hiện ra! Nó phải thuộc về tao!”
Tôi cười khẩy:
“Mày nghĩ tòa án là chỗ đùa giỡn chắc?”
“Hay mày nghĩ tao ngu đến mức không biết kiện mày ra tòa?”
Hắn cười nhếch mép, mắt híp lại đầy thâm hiểm:
“Toàn người một nhà, đừng làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy.”
“Tao khuyên mày cũng đừng mơ tưởng kiện tao.”
“Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của mày và mẹ mày kìa. Có tiền thuê luật sư không?”
“Tao thì khác! Tao có tiền! Tao sẽ thuê luật sư giỏi nhất! Mày nghĩ mày có cửa thắng sao?”
“Giữ mấy đồng lẻ đó lại mà hai mẹ con đi ăn xin đi!”
Mẹ tôi kéo tôi sang một bên, nghẹn ngào nói:
“Tuệ Tuệ, mẹ có lỗi với con… Trong mấy tháng con mất tích, mẹ đã đổi hết vàng trong tiệm để đi tìm con rồi… Bây giờ trong túi không còn đồng nào nữa, cũng không có tiền thuê luật sư…”
Tôi sững người.
Không đúng!
Tôi đã giúp Chiêu Tuyết đoạt ngôi, đáng lý ra vàng bạc vạn lượng phải được gửi vào tài khoản của tôi rồi chứ!
Tôi vội mở điện thoại, kiểm tra tài khoản, nhấn làm mới liên tục—
Không có đồng nào!
Tôi nhìn lên quầy thu ngân, trống trơn.
Không có một thỏi vàng nào đột nhiên xuất hiện như mọi lần giao dịch!
Tại sao?!
Tôi hoang mang đến phát run.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Trong khi đó, anh họ tôi cùng cả nhà hắn ra sức khuân đồ từ kho hàng ra xe.
Mẹ tôi tuyệt vọng, giận dữ, còn tôi bối rối đến mức không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi không còn cách nào khác, đành lẻn vào góc khuất, thấp giọng gọi hệ thống:
“Hệ thống! Mày có đó không?”
“Chẳng phải tao chỉ ở lại Lưu Ly Quốc một ngày thôi sao?!
“Chẳng phải tao đã về trước 12 giờ đêm rồi sao?!”
“Tại sao nhiệm vụ hoàn thành mà không có tiền chuyển khoản?!
Tại sao thời gian bên này lại bị lệch thành ba tháng?!”
Tại sao hệ thống không phản hồi?!
Tôi càng lúc càng lo lắng, đứng im chờ đợi.
Rất lâu sau—
Khi tôi gần như tuyệt vọng, cuối cùng cũng có một giọng nói lạnh lùng, máy móc vang lên:
“Xin chào, tôi là hệ thống quản lý mới, mã số 0023.”
Tôi đứng c h ế t trân tại chỗ.
Giọng này… không đúng!
“Khoan đã! Không phải mày!”
“Cái người suốt ngày gọi tao là ‘đại tỷ’, cái giọng lươn lẹo hay mắng tao đâu?!”
“Hệ thống cũ của tao đâu rồi?!”