Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

05

Chắc hẳn Trần Vũ rằng anh ta đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Chiều hôm sau, anh ta nhắn cho tôi một tin: hẹn gặp tại quán cà phê gần công ty.

Giọng điệu vừa như ban ơn, vừa như mèo vờn chuột, tràn đầy đắc và cao ngạo.

“Gặp nhau nói chuyện chút. Vì lợi ích của em thôi.”

Tôi nhìn dòng chữ đó, bật cười lạnh.

Được thôi – gặp thì gặp.

Tôi cũng muốn xem thử, một con người có thể vô sỉ đến mức nào.

Tôi mang theo chiếc bút ghi âm mini mà luật sư Vương đưa – trông như bút bi bình thường – đến quán 10 phút.

Chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ, tôi gọi một ly Americano đá, đó chờ đợi “người chồng” của mình xuất hiện.

Trần Vũ đến đúng giờ.

Anh ta ăn mặc chỉnh tề, áo thun quần kaki nhã nhặn, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt như không có chuyện gì xảy ra.

Anh ta ung dung xuống đối diện, rút từ cặp ra một bản photo tài liệu, đặt lên bàn, đẩy về phía tôi.

Chính là bản “thỏa thuận tặng cho” đó.

, anh không là người vô tình vô nghĩa.”

Anh ta vắt chân chữ ngũ, người tựa vào ghế, bày ra tư thế bề trên.

“Anh cho em hai lựa chọn.”

“Một: xem chuyện tối qua là hiểu lầm. Em đón mẹ anh về, xin lỗi đàng hoàng, sau này tháng vẫn đưa 20 ngàn như cũ. Bản thỏa thuận này, anh coi như chưa từng có. Chúng ta lại như .”

“Hai: ly .”

Anh ta ngừng lại, khóe môi cong lên sâu hơn:

“Vậy thì theo hợp đồng. Anh đã kiểm tra, ba nay sau thuế em kiếm khoảng 4 triệu. Em chia cho anh một nửa – 2 triệu, không thiếu một đồng. Nhà cửa xe cộ anh không đụng vào, nhưng 2 triệu đó – là em nợ anh.”

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta – nhìn gương mặt vênh váo xấu xí vì đắc của anh ta – trái tim tôi như ai bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.

Nhưng trên gương mặt tôi lại từ từ hiện lên một nụ cười.

“Trần Vũ, đây là cái gọi là ‘tình yêu’ mà anh đã quỳ gối cầu tôi xưa sao?”

Anh ta thoáng khựng lại, rồi ưỡn ngực đầy lý lẽ:

“Tất nhiên là yêu! Không yêu thì sao anh cưới em? Nhưng anh yêu mẹ anh hơn! Bà là người quan trọng nhất với anh trên đời này!”

“Em giỏi kiếm tiền như thế, chia cho anh chút, cho mẹ anh chút – có gì sai? Chúng ta là một gia đình cơ mà!”

Từ “gia đình” phát ra từ miệng anh ta, sao mà chua chát đến thế.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, chất lỏng lạnh buốt trượt qua cổ họng, khiến đầu óc tôi tỉnh táo lại phần nào.

Tôi đặt ly xuống, nghiêng người về phía , nhìn thẳng vào mắt anh ta – và thả ra một quả bom.

“Vậy… khoản 8 ngàn tháng anh chuyển – có là dùng tiền tôi ‘tặng cho’ để nuôi người phụ khác?”

Tôi chỉ dựa vào sao kê mà đưa ra suy đoán – thử thăm dò.

Nhưng phản ứng của Trần Vũ lại xác nhận hoàn suy đoán đó.

Sắc mặt anh ta tái mét lập , mắt đảo tục, cơ thể thẳng dậy như ai kéo dây cót.

“Em… em nói bậy gì vậy! Không có! Đó là… đó là tiền anh gửi cho mẹ! Hiếu thảo ấy mà!”

Giọng anh ta đột nhiên vút cao, rõ ràng đang hoảng loạn đến mức không kiểm soát được – càng phủ nhận, càng lộ liễu.

Thì ra là thật.

Không chỉ moi tiền tôi, mà còn phản bội nhân này.

Tim tôi, đến khoảnh khắc ấy – đã hoàn chết lặng.

Tôi bật cười – cười đến nỗi vai run lên, suýt bật khóc.

“Trần Vũ, anh thật đáng thương.”

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy thương hại.

“Anh chỉ vì bản giấy này mà anh có thể thắng tôi sao?”

Tôi vươn tay, nhặt bản photo hợp đồng lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tôi từ tốn xé nó thành từng mảnh nhỏ.

mẩu giấy trắng rơi qua kẽ tay tôi như hoa tuyết, phủ đầy mặt bàn gỗ sẫm màu.

“Anh, mẹ anh – cái người đàn bà tham không đáy đó – và cô em gái bám víu ký sinh kia… đừng mong lấy của tôi thêm một đồng nào nữa.”

Tôi đứng dậy, cúi xuống nhìn khuôn mặt ngẩn ra như tượng đá của anh ta, từng chữ từng câu như nhát dao cắm thẳng vào tim:

“Tôi sẽ cho anh – cho cả nhà anh – biết rõ ràng hậu quả của việc tính toán với tôi, .”

Nói xong, tôi quay lưng bước , để lại anh ta cùng đống giấy vụn kia chơ vơ trong quán cà phê thơm ngát.

Lá bài mà anh ta là át chủ bài…

Trong mắt tôi – chỉ là tờ giấy khai sớm cho sự diệt vong của cả gia đình anh ta.

Cuộc chiến – chính thức bắt đầu.

06

Rời khỏi quán cà phê, tôi không về nhà, mà lái xe thẳng đến một văn phòng luật khác.

Tầng trệt của văn phòng này treo một tấm biển: “Văn phòng thám tư”.

Muốn phản công, tôi nắm trong tay bộ quân bài mà Trần Vũ đang giấu.

Tôi ủy thác cho thám hai nhiệm vụ:

Thứ nhất, điều tra rõ danh tính người phụ nhận 8 ngàn tháng từ Trần Vũ — cô ta là ai, ở đâu, và có quan hệ gì với anh ta.

Thứ hai, điều tra bộ tình hình tài chính cá nhân của Trần Vũ, bao gồm lịch sử tín , thói quen chi tiêu, và mọi khoản vay nợ.

Song song đó, tôi cũng hệ với một người bạn cũ — hiện đang làm ở bộ phận kiểm soát rủi ro tín của ngân — nhờ anh ấy kiểm tra liệu Trần Vũ gần đây có hành vi vay mượn bất thường nào không.

Luật sư Vương gọi điện cho tôi, nói rằng:

Bản “thỏa thuận tặng cho” kia tuy xảo quyệt, nhưng không không thể phá giải.

Chỉ cần tôi chứng minh được Trần Vũ đã có ý đồ lừa đảo khi để tôi ký thỏa thuận, và rằng số tiền “được tặng” đã sử vào mục đích bất hợp pháp hoặc phản bội nghĩa vụ nhân, thì khả năng bản hợp đồng tuyên vô hiệu là rất .

Thời gian là tiền bạc.

Chưa đến 48 tiếng sau, điện thoại của thám đã gọi đến.

“Cô , đã điều tra xong. Người phụ nhận tiền là Tôn Thiến, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ngoái. Trần Vũ dùng tiền của cô để thuê một căn hộ cao cấp cho cô ta ở khu Tây thành phố, giá thuê tháng là 6 ngàn. Hai người gọi nhau là người yêu, đã chung gần một nay.”

Anh ta gửi kèm một loạt ảnh.

Trong ảnh, Trần Vũ và cô gái trẻ Tôn Thiến tay trong tay dạo phố, anh ta xách theo đống túi mua sắm, gương mặt tràn ngập sự chiều chuộng và nịnh bợ — kiểu cười tôi chưa từng thấy trên mặt anh ta.

Một tấm khác chụp trong hầm để xe — hai người ôm nhau thắm thiết, thân mật đến ngột ngạt.

Dạ dày tôi lập cuộn lên từng cơn.

Thì ra, đêm “tăng ca” của anh ta — đều là ở bên một người phụ khác, trong vòng tay ấm áp của kẻ thứ ba.

Anh ta dùng tiền tôi kiếm được để dựng tổ ấm cho tình nhân.

Tôi tắt ảnh , ép bản thân giữ bình tĩnh.

sau đó, bạn tôi ở ngân cũng gửi kết quả – và nó còn vượt sức tưởng tượng:

, chồng cậu có vấn đề nghiêm trọng. Gần đây, anh ta có vay khoản từ hơn 5 nền tảng cho vay online, tổng nợ đã vượt quá 500 ngàn. là vay lãi cao. Theo dòng tiền, phần được chuyển vào tài khoản của một trang cá cược nước .”

Cờ bạc online.

trăm ngàn.

Hai cụm từ ấy như sét đánh ngang tai.

Tôi đột nhiên nhớ ra — công ty của Trần Vũ hiện đang chịu trách nhiệm một dự án trị giá chục triệu, và anh ta… chính là người phụ trách tài chính quan đến dòng tiền của dự án đó.

Một kẻ nợ nần vì cờ bạc, lại đang nắm quyền quản lý tài chính dự án

Một giả thuyết táo bạo nhưng đáng sợ bỗng hình thành trong đầu tôi.

Tôi lập chỉ đạo thám thay đổi chiến lược:

“Tìm cách tiếp cận cô Tôn Thiến kia. Đừng nói thẳng — chỉ cần ám chỉ nhẹ rằng Trần Vũ dạo này đang nợ ngập đầu, sắp phá sản đến nơi rồi.”

Một người phụ chỉ ở bên anh ta vì tiền — một khi ngửi thấy nguy hiểm, sẽ là kẻ bỏ chạy nhanh nhất.

Tôi muốn gây cháy từ hậu phương của anh ta.

Tắt máy, tôi mở laptop, lập một địa chỉ email tạm thời, ẩn danh.

Tôi cẩn trọng từng câu chữ, viết một email tố giác nặc danh, gửi đến bộ phận kiểm toán nội bộ của công ty Trần Vũ.

Trong thư, tôi không nêu cụ thể, chỉ xưng là một người biết chuyện, với thiện ý nhắc nhở:

“Gần đây công ty các anh đang triển khai một dự án quy mô , có khả năng xuất hiện bất thường trong dòng tiền. Đề nghị ban lãnh đạo kiểm tra kỹ tình hình tín cá nhân của nhân sự phụ trách tài chính quan, đặc biệt lưu ý khả năng cá nhân đó có tham gia cờ bạc trực tuyến.”

Để tăng tính thuyết phục, tôi còn đính kèm một tấm ảnh lịch sử giao dịch cá cược đã được làm mờ người, chụp từ giao diện website cá cược mà Trần Vũ từng dùng.

Tấm ảnh này là tôi bỏ tiền ra mua từ người bạn ngân — “tin nội bộ” mà không ai cũng có được.

Tất cả gì tôi làm — đều âm thầm, nhưng nhát đều trí mạng.

Trần Vũ,

Anh tưởng rằng anh trong tối, tôi sáng.

Anh sai rồi.

Từ giây phút anh bắt đầu tính toán tôi, tôi đã không còn là con mồi nữa.

Tôi là thợ săn.

Và anh — chỉ là một con thú nằm trong lưới của tôi.

Đến lúc siết lưới rồi.

07

Chẳng ngờ “hậu phương” của Trần Vũ lại bốc cháy nhanh và dữ dội hơn tôi tưởng.

Không còn tôi trợ cấp, cuộc của cô em chồng Trần Nhã nhanh chóng rơi vào cảnh thiếu hụt sau.

Gã đàn ông khiến cô ta mang thai — xem ra cũng chẳng có ý định chịu trách nhiệm.

Cùng đường, Trần Nhã làm liều — tìm đến tận công ty tôi.

Chiều hôm đó, tôi đang họp thì lễ tân hốt hoảng chạy vào báo:

“Chị ơi! Có một người phụ xưng là em chồng chị, Trần Nhã, đang quấy rối ở quầy lễ tân, đòi gặp chị bằng được!”

Cô ta đang mang thai, bụng nhô lên thấy rõ, đứng giữa sảnh công ty, tiếng gào lên:

đâu? Gọi cô ta ra đây gặp tôi! Cô ta không cho tôi tiền, hôm nay tôi không có tiền khám thai! Con tôi mà có chuyện gì, đều là vì cô ta độc ác!”

Tôi khẽ nhíu mày, xin lỗi đồng nghiệp đang ngơ ngác xung quanh, rồi nhờ bảo vệ “mời” cô ta vào phòng tiếp khách nhỏ bên cạnh.

Vừa bước vào, Trần Nhã lập lao tới định túm tay tôi — nhưng tôi nghiêng người tránh được.

Cô ta nhanh chóng đổi sắc mặt, nước mắt nước mũi đầm đìa:

“Chị dâu ơi! Em xin chị đấy! Chị thương em với, thương cả đứa bé trong bụng em nữa!”

Vừa nói, cô ta vừa ôm bụng, diễn cực kỳ nhập tâm:

“Cho em chục ngàn thôi… à không, ba chục cũng được! Em thề, lần cuối cùng! Cầm tiền xong là em !”

Tôi kéo ghế đối diện, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta “trình diễn”.

“Tiền, tôi sẽ không cho cô một đồng.”

“Nhưng tôi có thể chỉ cho cô một con đường sáng.”

Tôi nhìn cô ta, chậm rãi hỏi:

“Cái thai trong bụng cô là của vị giám đốc marketing họ Lý ở công ty cô, đúng không? là Lý Vĩ, bốn mươi hai tuổi, vợ là chủ phòng tranh, con gái đang du học nước .”

Tiếng khóc của Trần Nhã lập nghẹn lại.

Sắc mặt cô ta trắng bệch như vừa thấy ma, hoảng hốt nhìn tôi.

Chắc cô ta mối quan hệ với gã đàn ông kia được che giấu kín đáo lắm.

Tất nhiên, thông tin này là do tôi nhờ thám tiện tay điều tra luôn.

Tôi nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, thong thả rắc muối lên vết thương:

“Cô tưởng chỉ cần có thai với hắn là hắn sẽ bỏ vợ cưới cô? Là sẽ giúp cô đổi đời thành phượng hoàng?”

Tôi lắc đầu, giọng lạnh lùng châm biếm:

“Cô ngây thơ quá rồi. Vợ hắn đã biết chuyện từ lâu, chỉ đang âm thầm thu thập bằng chứng hắn chuyển tài sản để kiện ra tòa, bắt hắn ra tay trắng.”

“Giờ chính hắn còn đang rối như tơ vò, lo chưa xong thân mình, cô hắn còn tiền bạc, còn tâm trí mà lo cho cô và đứa bé ‘rắc rối’ kia?”

Từng câu của tôi như lưỡi dao mổ xẻ giấc mộng hão huyền mà cô ta dệt nên — để lộ phần ruột nát bét của hiện thực.

Trần Nhã hoàn sụp đổ.

Cô ta bệt xuống sàn, từ thút thít chuyển thành gào khóc, rồi bắt đầu chửi bới:

! Đồ đàn bà độc ác! Cô ganh tỵ với tôi! Cô không muốn tôi yên ổn! Tất cả là do cô hại tôi!”

Tôi chẳng buồn phí lời thêm, ấn nút điện thoại nội bộ.

“Bộ phận bảo vệ à? Mời hai anh lên đưa vị khách này ra khỏi công ty giúp tôi. Cô ta đang mất kiểm soát, có thể có hành vi gây rối.”

“À, tiện thể báo phòng pháp chế lên lấy lời khai. Hành vi của cô ta đã vi phạm trật công cộng và có dấu hiệu bôi nhọ doanh nghiệp. Tôi có quyền khởi kiện.”

Đúng lúc đó, Trương Quế Phân từ dưới lầu vội vã chạy lên — vừa hay bắt gặp cảnh hai bảo vệ đang đỡ Trần Nhã từ phòng khách ra .

Hai mẹ con lập ôm nhau khóc lóc, diễn một vở bi kịch kinh điển cổng công ty đông người qua lại.

Tiếc thay — ánh mắt của người xung quanh chỉ đầy tò mò và giễu cợt, không hề có lấy một chút cảm thông.

Sau chuyện đó, tôi nghe nói Trương Quế Phân và Trần Nhã đã có một trận cãi nhau long trời lở đất vì tiền và tương lai.

Trương Quế Phân mắng con gái ngu, người ta lừa mà còn kéo cả nhà xuống nước.

Trần Nhã thì oán trách mẹ vô , cả một cô con dâu cũng không trị nổi.

minh mẹ con họ, sức ép của tiền bạc, đã nhanh chóng tan rã.

Màn đại náo nội bộ – chính thức bắt đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương