Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng tôi thấp thỏm bất an, một bên lo lắng Chu Húc gặp nguy hiểm, một bên lại không nỡ từ bỏ phú quý trong tầm tay.
Tôi nhắn lại Chu Húc: “ , cá kia chúng không , đã thả về hồ .”
trả lời rất nhanh: “Ồ, vậy tốt. Không chỉ cá không , dù người cá có thứ gì đáng giá cũng tuyệt đối đừng lấy. Nếu lấy, trong vòng một nhất định có người mất mạng.”
Tay tôi cầm điện thoại run .
là không mức ấy đâu nhỉ?
Lúc này, có tiếng gõ cửa nhà tôi.
Ngoài cửa có một nhóm người đang đứng, họ xin tôi cốc nước uống.
Tôi thấy hơi lạ, nhưng vẫn rót nước họ.
Hóa ra họ đang quay chương trình truyền hình, vì tôi hợp tác nên muốn tặng tôi một chiếc Mercedes-Benz!
Khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cửa đã đóng lại, tay tôi là chìa khóa xe Mercedes-Benz.
Tôi trố mắt nhìn, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.
Tôi đi cửa sổ, quả nhiên dưới lầu đã có một chiếc Mercedes-Benz mới tinh. Tôi bấm chìa khóa xe.
“Tít tít.” Chiếc xe phát ra âm thanh.
Ôi trời! Thế này cũng ?
Vận may của tôi ngày càng tốt.
Mua một gói khăn giấy cũng có trúng vàng.
Chỉ cần đi là chắn trúng bữa miễn phí.
Lúc đầu tôi nghĩ là Chu Húc đã cá phúc, như ông chủ Lý , nhà tôi có vận may .
Tôi bắt đầu mơ mộng, tự tưởng tượng mình trúng xổ số, nhận mấy tỷ.
Chu Húc lại : “Cũng tốt , quá nổi bật chắn người chú ý.”
Ba mươi ngày trôi qua, tôi không cả, Chu Húc cũng chẳng có gì thay đổi.
Tôi cười chính mình quá nghiêm trọng, suýt của Chu Húc dọa sợ.
nhắn tin hỏi: “Thế Miêu Miêu, Chu Húc không có gì lạ chứ?”
Tôi bĩu môi đáp: “Không đâu , này đã qua , mọi sự đều tốt đẹp cả.”
ngờ lại nhắn lại: “Hai vợ chồng các vẫn nên cẩn thận hơn, này có ba mươi mốt ngày đấy.”
Tôi nhìn thoáng qua lịch, mới phát hiện này có 31 ngày.
Tôi bật cười, một hai ngày có biệt gì chứ?
Thế đêm đó, người tôi bỗng nổi đầy vảy da chết.
Da c.h.ế.t nổi nhìn chẳng vảy cá rán, vòng vòng quấn quanh người, lớp lớp mọc , vừa đau vừa ngứa.
Tôi cắn răng bứt xuống một mảng, m.á.u chảy không ngừng, đau mức suýt cắn đứt lưỡi.
Tôi không ngồi yên , bèn chất vấn Chu Húc: “ lại nổi những thứ này, có phải anh lây bệnh gì không?”
Chu Húc đang nằm giường chơi bài bằng điện thoại, thua liên tiếp năm ván nên anh bực bội : “Không , là bệnh ngoài da gì đó thôi, anh đã bảo nàng ngày thường tắm rửa nhiều vào có nghe đâu.”
“Anh bậy! Emngày cũng tắm rửa sạch .”
Chu Húc quay đầu sang phía bên kia gối, cố ý giữ khoảng cách với tôi.
“Ngủ đi, ngày mai anh đưa bệnh viện khám.”
Anh giấu điện thoại xuống dưới gối, dứt lời chưa ba phút đã ngáy khò khò.
Nhìn Chu Húc ngủ say, lòng nghi ngờ trong tôi không kìm nén .
Tôi lén lấy điện thoại của anh.
Tôi không tin không có chút manh mối , dù cũng không có một cần thủ câu cá nhịn không khoe vòng bè.
Tôi mở vòng bè của Chu Húc, kéo ngày anh đi câu cá một trước.
Quả nhiên, trong tài khoản của anh có thêm một dòng trạng thái tôi chưa thấy: “Phụ nữ đúng là mê tín dị đoan, tôi muốn xem thử vào có gì không tốt.”
Bên dưới còn có những cần thủ bình luận: “ cá này phải mười mấy cân nhỉ?”
“Cá này giống gì vậy, cảm giác có chút không giống cá bình thường?”
“Anh bạn, anh xem tin nhắn riêng, địa chỉ cái hồ này có gửi tôi không?”
Ảnh đính kèm trong vòng bè của anh đúng là cá lớn hôm đó.
Đầu cá chặt nằm phiến đá lạnh lẽo, mắt cá vẫn còn vương máu, là người ta dùng thìa móc ra.
Vậy là khi tôi đi thu dọn lều trại, anh đã lén bắt cá về, còn sống chứ! Nếu có báo ứng cũng nên ứng vào Chu Húc, lại là tôi gặp nạn?
Tôi mở nhóm câu cá của anh, tìm ngày hôm đó.
Chu Húc trong nhóm không ngừng khoe khoang.
Anh vừa mở lời, những người vẫn luôn im lặng trong nhóm nhao nhao tiếng: “Tôi thấy cá trong vòng bè của anh to thật đấy.”
“ người cá lại có vết vòng tròn vậy! Không lẽ đó còn có thứ gì ?”