Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một đứa 14 tuổi, một đứa 5 tuổi, đúng ra độ tuổi hồn nhiên vui vẻ nhất.
Tự nhiên trong lòng tôi dâng một cảm giác cô đơn đồng cảnh ngộ, n.g.ự.c nhói từng cơn. Nghĩ đến người cha đã khuất và gia đình từng hạnh phúc của mình, mắt tôi cứ lăn dài.
tôi đang chìm trong nỗi buồn đau, những vết bầm tím và vết thương trên người Tân một cái tát đau điếng, khiến tôi tỉnh ngộ, vội vàng bỏ chạy trong hoảng loạn.
dù sợ cậu ta, dù cậu ta không trả tiền nhà, nhưng đến chiều hôm , tôi vẫn dùng túi ni-lông đựng một nửa chai hoa phòng và hai cốc cháo ngọt treo trước nhà .
Tôi còn nhét túi một mẩu giấy: “ hoa phòng tôi nhặt , vẫn còn hơn nửa chai, cháo hôm nay còn thừa mấy cốc.”
Tân vẫn dắt em ra ngoài sớm đến tối mịt, không bao giờ gặp tôi.
Nhưng tôi tìm thấy mẩu giấy mà cậu ta nhét khe : “Cảm ơn chị Diêm, hoa hữu ích, cháo cũng ngon.
Tiền nhà… chị cho em thời gian, em nhất định sẽ trả.”
đó, mỗi còn thừa cháo, tôi đều treo ở nhà .
không dám gặp tôi, tôi cũng cố gắng không chạm .
Cho đến vài tháng , một đêm mưa lớn, cậu ôm em , cả hai run rẩy trở về nhà sớm hơn, và đụng phải tôi – người đang mang cháo đến – ngay tại cầu thang.
05
Dạo này bà tôi thường nói đau ngực, tôi giúp bà xoa bóp một lúc lâu, mãi khuya mới ngủ .
Đúng lúc tôi chuẩn đi ngủ, bỗng nghe thấy tiếng gõ khẽ.
Tôi khoác áo xuống giường, mở và thấy Tân vừa tắm xong đứng bên ngoài.
Tóc cậu vẫn còn ướt sũng , có chút ngại ngùng xoa gáy, thò tay túi quần, lôi ra một cuộn tiền:
“Chị Diêm, em biết tiền nhà còn thiếu nhiều. Em… em đưa trước một ít, chị cho em chút thời gian.”
Hôm nay tôi không đuổi đi, cũng không đòi tiền nhà, cậu ta thấy áy náy.
Tôi cầm lấy cuộn tiền, thấy cậu định quay đi, tôi vội gọi: “Đợi đã.”
Dưới ánh đèn đường hắt sổ gian nhà chính, tôi mở cuộn tiền ra đếm. Tổng cộng có 198 tệ.
Vừa đúng số tiền ăn trong một tháng ở trường.
Cậu đã đưa cho tôi số tiền đáng lẽ dành cho bữa ăn của mình.
tôi đếm từng đồng tiền ít ỏi đó, khuôn Tân lúc trắng bệch, đó đỏ bừng , sắp máu.
“Số tiền này không đủ, cậu cầm về đi.”
“Chị Diêm, bây giờ em chỉ có chừng đó, chị cho em thời gian, em nhất định sẽ…”
“Đem về đi.”
Tôi không cho cậu nói , cuộn tiền lại và nhét tay cậu.
cậu quay đi, cố gắng nuốt xuống cục nghẹn nơi cổ họng, giọng cậu khản đặc, đầy tuyệt vọng: “Em hiểu .”
Cậu quay lưng bước đi.
Tôi theo bóng lưng cao lớn nhưng gầy guộc đó, nói: “Em cậu cũng không còn nữa. Ngày mai tôi đi cháo, để con bé giúp tôi đóng nắp cốc, đừng để nó ở công viên người ta bắt đi.”
Bóng lưng trước bỗng khựng lại, đôi chân lê lết trên sàn dường hàn cứng tại chỗ.
Cậu ta quay lại, hơi há miệng tôi:
“Chị Diêm, ý chị …?”
Môi cậu ta run rẩy, cả giọng nói cũng không kìm nén mà run theo.
“Ừ, đôi một mình chị không bận nổi. Ban ngày em cậu đi cùng chị cháo, còn cậu tan học về thì giúp chị rửa nồi và thùng giữ nhiệt. Coi tiền lãi của khoản nợ tiền nhà.”
Thấy cậu ta không nói gì, tôi bèn tỏ ra một bà chủ: “Lợi ích công việc : Cháo uống thoải mái, tiền nhà có thể thiếu cho đến cậu có đủ tiền trả.”
“…”
Lần tiên tôi thấy cậu con trai này cười.
Và cũng lần tiên tôi thấy nụ cười và mắt cùng xuất hiện trên một khuôn .
Cậu tôi lâu, dường muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nghẹn ngào thốt hai chữ “Cảm ơn”, vội lau , chạy lầu.
06
Cô em một đứa trẻ ít nói, tôi cứ nghĩ cô bé tự kỷ, cho đến đưa em ra ngoài cháo mới phát hiện ra em thông minh và tháo vát.
Em cầm ghế đẩu , đứng bên máy đóng nắp, vừa đóng nắp cháo, vừa bỏ cháo và ống hút túi ni-lông, đó hai tay cẩn thận đưa cho .
không có , em thường lén lút tôi, nuốt bọt một cách kín đáo.
Em nghĩ rằng tôi không thấy.
“ nào không có thì ngồi nghỉ đi, em muốn uống cháo gì, chị múc cho một bát.”
“Cháo hạt sen.”
Em nói , lại vội vàng lắc , tỏ vẻ không uống nữa, thể mình đã nói sai.
Em và anh trai không có tiền trả tiền nhà, nên em không dám uống.
Tôi lấy một cái bát inox dưới xe đẩy, múc một bát cháo hạt sen và đặt tảng đá vuông bên cạnh, bảo em ngồi xuống ăn.
Đây phía trước một xưởng sản xuất, quá trưa nên không còn nhiều . Tôi cũng tìm một tảng đá ngồi nghỉ.
“Hôm nay không?”
“Nhờ phúc của ông chủ, chiều nay một đợt nữa hết hàng .”
Ông chủ quán bún gần đó, bụng bia phệ ra, lững thững bước đến chào tôi.