Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tết Trung Thu, tôi đưa cho ba mẹ mỗi người một phong bì hai ngàn.
Mẹ cầm trên tay, cứ ngập ngừng mãi, nhìn tôi lại cúi xuống.
Tôi bực, :
“Có chuyện gì thì mẹ đi, con đâu có phải loại hay vòng vo.”
Mẹ nghe vậy mới nhỏ nhẹ:
“Mẹ thấy con dạo này được thăng chức, chắc lương cũng tăng nhiều . Em con lễ Đoan Ngọ tháng trước đã lì xì ngàn, con cũng nên tăng lên một chút, không thì người biết lại mẹ không công bằng.”
ngàn cho một người, hai người là mười sáu ngàn, chả phải con số nhỏ. Tôi liền gọi cho chồng bàn bạc.
dè câu trả lời Thường làm tôi sững người.
Anh :
“Mẹ thích công bằng không? Vậy em đi, tiền ruộng sắp chia, ba mẹ định chia cho vợ chồng mình nhiêu?”
——–
Khoản tiền ruộng đó tôi biết.
Làng phát trợ cấp, nhà bốn người chúng tôi cũng chỉ được tệ.
năm nay tôi từng số đó gì.
Không một người bình thường hào phóng như Thường , lại so đo cái số tiền vặt vãnh đó.
Tôi bật cười khinh khỉnh:
“ chia , một người được hai . Một năm được từng ấy, còn chẳng đủ anh đổ một bình xăng. Anh là ‘ông chủ lớn’ mà lại gặm nhấm hai tệ đó thì có nhục không?”
hôm nay anh ăn nhầm t.h.u.ố.c gì, câu nào cũng nọc độc:
“Ông chủ thì cũng phải bỏ mồ hôi mới có tiền. Em bảo anh toán, mẹ em không toán chắc? bà không keo kiệt, đưa hai đó cho em đi, như quà sinh nhật Nhàn Nhàn, có phải công bằng không?”
Máu tôi sôi lên:
“Ý anh là gì? Mẹ tôi tiếc 200 tệ chắc? Thường , anh lại cái mồm anh đi. Tổng cộng có 200 tệ, mẹ tôi có đưa, tôi còn thấy ngại không muốn nhận.”
Tôi đập mặt anh :
“ nhiêu năm qua mẹ tôi đối xử với anh nào, anh còn không nhớ? Anh mồ côi, mẹ tôi thấy tội mới thương, mỗi lần nhà có lạc hay ngô đều xách chục cân qua cho. Anh ăn nhiêu đồ ngon tay mẹ tôi, lại mở mồm giở toán? Không biết xấu hổ à?”
Tôi tưởng nhắc thì anh sẽ im. lại càng hằn học:
“, mẹ em đối xử tốt lắm! Vậy thì càng không tiếc hai cho cháu ngoại không?”
Tôi tức nổ đom đóm mắt:
“Ý anh là mẹ tôi không cho 200 tệ, thì anh cũng không chịu đưa ngàn lì xì?”
Ban đầu tôi còn tưởng anh như mọi khi, gật đầu đồng ý cho xong, nên mới gọi . ngày cưới, tiền để chung, có khoản nào hơn một vạn đều phải bàn hai.
Không lần này anh lại mặt dày, lật lọng như chợ búa.
“Đưa thì đưa, nhưng trước tiên em phải cho rõ. Chia theo đầu người, vợ chồng mình đáng hai . mẹ em sợ người bảo thiên vị, thì có gan chia đi!”
Anh nghiến răng, chua chát:
“ thật nhé, mẹ em vốn đã thiên vị . Không phải bà tiếc 200, mà căn bản chẳng hề muốn cho em!”
Tôi đang mệt, nghe anh kiểu khốn nạn này thì điên m.á.u thật sự:
“Thường , anh đừng để cái mồm thúi anh x.úc p.hạ.m mẹ tôi. Chỉ 200 tệ thôi mà cũng lôi toán. Anh tưởng cũng như anh à, nhỏ không có mẹ cho tiền, đến 200 cũng chẳng buồn bố thí?!”
Câu đó như d.a.o đ.â.m n.g.ự.c anh. Hắn gào lên trong điện thoại:
“, anh không có mẹ cho tiền! Nhưng có mẹ như em thì được gì? Vẫn bị mẹ em ghẻ lạnh! Có mẹ hay không thì khác gì nhau?!”
Nghe hắn x.úc p.hạ.m mẹ, tôi c.h.ử.i :
“ là rác rưởi! Tôi hiểu , anh ghen tức đến phát rồ vì tôi có cha mẹ thương yêu! Anh hằn học với 200 tệ? Được, tôi mẹ ngay cho anh sáng mắt! mẹ tôi đưa, thì nguyên 16 ngàn lì xì này trừ thẻ lương anh!”
Anh cũng gầm gừ:
“Được thôi! bà thực sự cho em 200, thì 16 ngàn đó anh trả hết! Thẻ lương anh cũng đưa cho em giữ!”
ngày cưới đến , tôi đòi thẻ lương lần, hắn đều né.
“Anh lo chi tiêu trong nhà, tiền cho ba mẹ thì chia đôi, em còn muốn gì nữa?”
Tôi cũng chẳng thèm ép, nghĩ tiền tôi làm , tôi tự giữ cũng được.
Nhưng hôm nay chính hắn tự chui đầu dây thòng lọng.
Tôi bật cười lạnh lẽo:
“Được! Chuẩn bị thẻ và mật mã đi. Tôi sẽ cho anh thấy 200 tệ mẹ tôi đáng giá hơn sĩ diện anh nào!”
Tan làm, tôi vừa thả người xuống ghế sô-pha thì Thường cũng lò dò về.
Vừa bước , cái mỉa mai đã bật :
“Sao ? Gọi ? Móc được 200 tệ ?”
Tôi liếc xéo:
“Anh mù chắc? Tôi còn kịp uống ngụm nước, mà anh háo hức như chờ xổ số ?”
Thường ngửa người nằm dài trên ghế quý phi, đầy châm chọc:
“ thì tiện . anh về, ngồi đây cảnh vợ anh đi xin 200 tệ , cho nó công bằng thiên hạ.”
Tôi siết chặt điện thoại.
Trong máy vẫn còn lưu đoạn trò chuyện với mẹ hồi trưa.
Lúc đó tôi đã chuyển 4000 lì xì, kèm tin nhắn:
“Mẹ, Trung Thu con phải trực, không về được. Con gửi bố mẹ mỗi người phong bì, như chúc sớm.”
Đây là lệ hằng năm.
Sau khi cưới, ngoài Tết mỗi người 10.000, các dịp Trung Thu, Đoan Ngọ, Trùng Dương, Ngày Cha Mẹ, đều là 2000 một người, từng đổi.
Trước kia tôi gánh một mình.
Sau cưới, Thường mạnh miệng bảo muốn chia sẻ, nên chúng tôi chia đôi.
vừa chuyển 4000, mẹ gọi lại ngay.
Tôi lúc đó đang làm việc, nghe mẹ ấp úng, bèn nhỏ :
“Mẹ, có gì nhanh đi, con đang trong .”