Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Tôi tiễn chồng ra về.
sống dần quay lại với nhịp điệu yên bình, như thể tất cả những con người, những tổn thương hiện hữu… chỉ là một giấc mộng thoáng trong cơn ngủ trưa mùa hạ.
Tiệm ngọt của tôi ngày càng đông khách.
Tôi còn nhận một cô học trò nhỏ — một cô gái hoạt bát, tươi sáng như nắng đầu xuân.
Cô bé hay kéo tay tôi, ríu rít kể chuyện tình yêu:
“Sư phụ ơi, hôm bạn trai con cầu đó!”
“Sư phụ ơi, chị xem váy này có đẹp không?”
Tôi bật cười nhìn cô bé, thỉnh thoảng sẽ nhớ về đám không nói của chính .
Hôm đó, Phó mặc bộ vest trắng, đẹp trai như một chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích.
Người chủ hỏi anh ta:
“Anh có ý lấy cô Trì vợ, yêu thương, tôn trọng và bảo vệ cô ấy đến hết đời không?”
Anh ta chỉ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Giản Tâm .
Giản Tâm thay anh ta trả lời:
“Anh ấy ý.”
Bây giờ nghĩ lại — câu “ ý” đó, có lẽ từ đầu đến … vốn đã chỉ dành cho cô ta.
—
Thêm một năm nữa trôi .
Tôi gặp một người.
Anh ấy là khách quen của tiệm — một người đàn ông dịu dàng, luôn mỉm cười. Mỗi lần đến, anh đều gọi một phần tiramisu rồi ngồi chiếc bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ đọc sách.
Tên anh là Hứa An.
Anh nói chuyện với tôi về những câu chuyện thú vị trong sách, khen tôi có đôi tay “rất biết chiều người”.
Vào những hôm mưa, anh sẽ để sẵn một chiếc ô trước cửa tiệm, không nói , chỉ lặng lẽ vậy.
Chúng tôi tự nhiên mà bên nhau, không cần quá nhiều ràng buộc hay ồn ào.
Hôm anh cầu , chẳng có hoa tươi hay sân khấu lộng lẫy.
Chỉ là sau giờ đóng cửa, anh nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi.
“ ,”
“Anh không giỏi nói mấy lời ngọt ngào.”
“Nhưng anh hứa — câu anh nói ra, đều chỉ dành cho một em.”
“Giọng nói này, trái tim này, tất cả những anh có… đều là của em.”
“Em ý, vợ anh chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, nước mắt lấp đầy khóe mi.
Tôi gật đầu thật mạnh.
“Em ý.”
10.
Tôi và Hứa An tổ chức lễ vào một buổi chiều đầy nắng.
Không quá rình rang, chỉ vài người bạn thân thiết đến chung vui.
Lúc trao nhẫn, Hứa An nắm tay tôi thật chặt — đến mức bàn tay cũng đẫm mồ hôi vì hồi hộp.
Anh nhìn thẳng vào tôi, chữ lời đều rõ ràng và chân thành, đọc lời thề nguyện như đang khắc vào thời gian.
Nắng ô cửa kính màu trong nhà nguyện, chiếu lên vai anh — ấm áp, dịu dàng như cả đời an yên thu gọn trong một khung hình.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, thấy trong đó cả một tương lai lặng lẽ và hạnh phúc — nơi tôi không cần phải đoán ai, không phải van xin yêu thương, chỉ cần sống… là đủ.
Sau lễ , tôi nhận được một tin nhắn từ chồng .
Chỉ là một bức .
Trong , Phó ngồi trên xe lăn, được đẩy đi dạo dưới nắng trong sân bệnh viện.
Anh ta gầy đến mức gần như biến dạng, mắt vẫn trống rỗng như một vết thương chưa bao giờ khép miệng.
Bên dưới là một dòng tin nhắn:
“Giờ đây, nó chỉ còn biết nói hai chữ — . Bác sĩ bảo, có thể đó là điều cùng nó nhớ được trong đời này.”
Tôi tắt điện thoại, không trả lời.
Từ phía sau, Hứa An vòng tay ôm lấy tôi.
“Em đang xem thế?”
Tôi lắc đầu, tựa vào anh:
“Không có . Chỉ là chuyện … của một người không còn quan trọng nữa.”
Anh khẽ lên mái tóc tôi:
“Từ , thế giới của em… chỉ nên có những người quan trọng.”
Tôi khẽ mỉm cười.
Phải.
Thế giới của tôi — từ giờ trở đi — sẽ không còn dối trá, không còn nước mắt, không còn những gọi lạc lõng từ bóng tối.
Chỉ còn nắng, ngọt, và những người yêu thương tôi thật .
Về sau, tôi nghe nói nhà họ phá sản.
Sau khi tin Phó bị loạn trí lan ra, giới đối tác loạt rút vốn, dòng tiền đứt đoạn — công ty sụp đổ.
chồng tóc bạc chỉ sau một đêm.
Vì phải chăm sóc đứa con điên loạn, bà phải bán sạch tài sản, dọn vào một căn nhà thuê chật hẹp sống tạm ngày.
Còn Giản Tâm , vì gây rối trong tù, lại bị tăng thêm án.
Tôi không vui, cũng không hả hê.
Chỉ là… cùng, mọi thứ cũng khép lại.
Còn tôi, đã sống một đời khác.
Một đời có tự do, có ngọt, có cười… và một người đàn ông, chỉ biết nói lời yêu thương — với một tôi.
Cô ta — cùng cũng bị chôn vùi trọn đời sau những bức tường cao lạnh lẽo.
Một buổi chiều mùa đông, tôi và Hứa An bế theo cô con gái mới chào đời, cùng nhau dạo bước bên bờ biển.
Con bé nằm gọn trong vòng tay của anh, cười khanh khách, âm thanh trong trẻo như chuông gió đầu xuân.
Tôi nhìn họ, dịu lại như một vệt nắng ấm.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra —
Tình yêu thật sự, chưa bao giờ là sự hy sinh lặng thầm.
Càng không phải là những lời thề non hẹn biển nhưng mãi mãi không có trả lời.
Tình yêu thật sự… là lắng nghe, là chia sẻ.
Là tôi nói — và anh, vừa hay lắng nghe.
Gió biển lướt , mang theo chút mằn mặn của hơi muối, thấm vào da thịt mà không lạnh.
Tôi dường như nghe thấy — những tổn thương, hờn giận, oán trách đè nặng trong tim …
Đã theo cơn gió ấy, trôi về phía đại dương xa xôi, tan biến không để lại dấu vết.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Anh nhìn tôi, mỉm cười.
nắng buổi chiều rọi lên khuôn mặt ba người chúng tôi.
Tôi biết — lần này, là đời thật sự bắt đầu.
11.
Sinh nhật một tuổi của con gái, ba người chúng tôi cùng chụp một bức gia đình.
Trong , Hứa An bế con, tôi nép vào bên cạnh anh, cả ba đều cười — rạng rỡ, hạnh phúc.
Tôi rửa , đóng khung, đặt ngay ngắn vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách.
Bạn bè đến chơi, nhìn bức xong đều tấm tắc:
“Cậu đúng là gả đúng người rồi đấy.”
“Nhìn mặt là biết đang sống yên ấm cỡ nào!”
Tôi mỉm cười, mang mới nướng ra đãi khách.
Một ngày nọ, tôi nhận được một gói hàng gửi từ Giang Thành.
Bên trong là một cuốn nhật ký kỹ… và một bức tượng gỗ nhỏ.
Là chữ viết của Phó .
Tôi mở ra, đọc từ trang đầu tiên.
Hôm , tôi giả vờ không biết nói. Giản Tâm thay tôi trả lời thầy giáo. Cả lớp đều khen cô ấy thông minh.
Hôm , mua cho tôi thật nhiều đồ chơi mới. Vì tôi không nói được , bèn mua hết cả cửa hàng về.
Hôm , tôi gặp Trì . Cô ấy rất yên tĩnh, không ồn ào như Giản Tâm . Tôi thích ngắm cô ấy vẽ tranh.
…
Hôm , tôi . Tôi hồi hộp lắm. Tôi nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy… nhưng tôi không thốt nên lời.
…
bị sảy thai. Tôi thấy máu khắp nơi. Tôi rất sợ. Tôi gọi cấp cứu, ôm lấy cô ấy… nhưng tôi chỉ có thể phát ra “a a”… Tôi là một kẻ vô dụng.
…
Tôi thấy cô ấy rồi, thị trấn ven biển ấy. Nhưng cô ấy không còn nhận ra tôi nữa. Tim tôi đau quá. Thì ra, mất cô ấy còn đau hơn mất nói… gấp vạn lần.
Trang cùng, chỉ có một câu ngắn:
Nếu được lại… tôi nhất định sẽ nói với em ngay từ lần đầu gặp mặt: “Anh yêu em.”
Tôi ngước mắt, nhìn bức tượng gỗ nhỏ trong hộp.
Là một cô gái mặc váy — mắt cong cong, miệng cười dịu dàng. Chính là tôi, trong ngày với Hứa An.
Tượng gỗ được khắc rất thô, có thể thấy người ra nó… tay run đến mức nào.
Trong hộp còn có một bức thư — là của chồng .
Bà nói, đó là những thứ Phó đã viết và chạm khắc trong những lúc tinh thần còn tương đối tỉnh táo, ngắt quãng chút một.
Tháng trước, vào một đêm mưa, anh ta đã nhảy xuống từ tầng cao của bệnh viện, tử vong tại chỗ.
Khi thu dọn vật, người ta phát hiện ra cuốn nhật ký và bức tượng gỗ ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn thấy… tôi nên được biết.
Tôi khép cuốn nhật ký lại, cùng với bức tượng gỗ nhỏ, đặt chúng vào ngăn tủ sâu nhất.
đó, quá khứ sẽ được yên nghỉ.
Hứa An bước tới, vòng tay ôm tôi từ phía sau.
“Sao thế?”
Tôi lắc đầu, xoay người lại, khẽ lên khóe môi anh.
“Không có cả. Chỉ là đột nhiên thấy… hôm nắng đẹp quá.”
Phải rồi.
Nắng thật đẹp.
Đẹp đến mức đủ để xua tan mọi u ám, để tôi nhìn rõ con đường dưới chân — và người đang bên cạnh.
Như vậy, là đủ rồi.
-Hết-