Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi giơ ngón cái cậu ấy: “Tôi chấm cho hướng dẫn này 99 điểm, bớt đi 1 điểm vì cậu kiêu ngạo.”
Thẩm Tinh Trì khẽ nhếch môi, lại bắt đầu gõ chữ: “ là việc mà hướng dẫn viên nên làm.”
“Trò tiếp theo đi ?”
Tôi không chút do dự: “Nhà ma!”
Thẩm Tinh Trì có chút do dự, đó lại gật đầu.
Dáng vẻ này, là có chút sao?
Thế là tôi an ủi: “Không sao Thẩm Tinh Trì, có tôi đi cùng cậu mà, nếu cậu thì cứ hét thật to !”
Có lẽ mục đích của tôi quá lộ liễu nên Thẩm Tinh Trì nhìn tôi ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tôi nỗ lực chữa ngượng.
“Nếu cậu thực sự mà lại không hét được thì hãy nắm áo của đại hiệp , bản đại hiệp sẽ bảo vệ cậu!”
Tôi vạt áo của mình: “Nào, nắm đi.”
“Cứ đi theo tôi.”
Thẩm Tinh Trì lộ vẻ suy tư vẫn ngoan ngoãn làm theo.
mười phút ở trong nhà ma, sắc mặt Thẩm Tinh Trì trở nên nghiêm trọng, cậu ấy nắm c.h.ặ.t vạt áo tôi không buông.
Tôi nhắc nhở đầy thân thiện: “Nếu thì có thể kêu .”
Cậu ấy lắc đầu, lại điện thoại ra gõ chữ hỏi ý kiến tôi: “Không , mà chán quá.”
“Chúng ta đi ra ngoài nhé?”
Đối những không ma mà nói thì đúng là chán thật…
Tôi tiu nghỉu bỏ cuộc.
ra ngoài, tôi không nhịn được mà hỏi cậu ấy.
“Thẩm Tinh Trì, cậu không ma sao? Sao lại bình tĩnh thế.”
“Bởi vì tôi là theo chủ nghĩa duy vật.”
…
Một câu nói khiến tôi hoàn toàn xì hơi.
Kế hoạch của tôi hoàn toàn thất bại, còn Thẩm Tinh Trì lại rất kiên trì dẫn tôi đi chơi tận trời tối, chơi qua gần 90% các trò trong công viên.
Hoạt động cuối cùng của chuyến ngoại khóa là xem trình diễn , nghe nói là màn hoành tráng nhất trong vòng mười mấy năm qua tại thành phố A.
Tôi và Thẩm Tinh Trì kết thúc trò chơi sớm hơn chọn một vị trí ngắm cảnh tuyệt đẹp.
Chúng tôi vừa ngồi xuống không lâu, một vệt vàng kim rạch ngang bầu trời, tiếp đó là hàng vạn điểm sáng bỗng chốc bùng nổ, giống như dải ngân hà vỡ vụn đổ tràn xuống.
Tôi chắp hai lại, bắt đầu cầu nguyện.
“Hy vọng chúng ta đều thi đậu những đại tốt.”
kết thúc, Thẩm Tinh Trì tin nhắn hỏi tôi: “Ước nguyện dưới có linh nghiệm không?”
Tôi cười: “Cậu cứ thử đi thì biết ngay mà.”
Nói xong, tôi cậu ấy, áp hai lòng bàn cậu ấy lại nhau.
Tầm mắt Thẩm Tinh Trì rơi tôi.
Thôi c.h.ế.t, lại quá trớn rồi!
Tôi sực tỉnh rồi vội vàng thu lại.
Giữa lúc ngượng ngùng, một chùm lại kịp thời v.út , tôi chân thành cầu nguyện: “Phù hộ cho Thẩm Tinh Trì sớm ngày mở miệng nói chuyện được.”
Thẩm Tinh Trì khựng lại một chút, rồi cho tôi một biểu tượng cố gắng: “Điều ước này sẽ thành hiện thực thôi.”
Tôi cũng cười hì hì bày tỏ sự đồng tình.
7
màn trình diễn kết thúc, chuyến đi ngoại khóa cũng dần khép lại.
Vì bận tập trung nên chúng tôi đã gần mười giờ đêm.
Thẩm Tinh Trì chủ động đề nghị tài xế của cậu ấy đưa tôi nhà.
Cậu ấy nói là tiện đường.
Nghĩ việc có thể tiết kiệm được một khoản tiền xe, tôi cũng không khách sáo cậu ấy .
sắp đi cổng , tôi thoáng thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Là bố tôi.
Có lẽ tiền sinh hoạt mà chị Thẩm cho tôi lại ta tiêu xài hết sạch rồi.
Tôi dừng bước, Thẩm Tinh Trì nấp một cái cây lớn.
“Thẩm Tinh Trì, tôi có việc đột xuất, cậu trước đi.”
Tôi không muốn Thẩm Tinh Trì chuyện này.
Thẩm Tinh Trì rõ ràng vẻ nghiêm trọng của tôi làm cho bất ngờ, cậu ấy không có ý định rời đi.
Tôi hết cách, đành giải thích: “Chuyện riêng của con gái, cậu ở không tiện .”
Thẩm Tinh Trì cuối cùng không tiếp tục kiên trì : “Vậy cậu đi đường cẩn thận, nơi thì nhắn tin cho tôi.”
Tôi gật đầu, tiễn cậu ấy đi rồi quay định lớp tạm bợ một đêm.
Vì có bảo vệ ở , Giang Vĩ chắc là không dám xông làm gì .
Tôi rảo bước nhanh hơn, cố gắng thu mình trong bóng đêm.
mới đi được vài bước thì nghe thấy giọng nói quen thuộc phía gọi mình là Tiểu Trúc Tử.
“Tiểu Trúc Tử, có mày đã trộm 2.000 tệ mà bà nội lại không?”
“Mày giỏi thật đấy, ngay cả di vật của bà nội mà mày cũng dám trộm, hôm nay mày mà không nộp số tiền đó ra thì làm bố như tao nhất định dạy cho mày một bài !”
ta hùng hổ xông tới.
“Số tiền đó là bà nội lại cho tôi đi làm tiền sinh hoạt, không trộm!”
“Đừng có tìm tôi đòi tiền ! Tôi không có tiền !”
“Mày đừng tưởng tao không biết, tiền tài trợ mà cô Thẩm cho mày đều chuyển hết thẻ của mày rồi.”
“Đó là tiền sinh hoạt của tôi!”
Nghe tôi nhắc tiền tài trợ, mắt Giang Vĩ sáng rực .
“Mày đi mà lừa quỷ ấy, mày than nghèo bố mày, vậy mà lại có tiền bỏ ra 300 tệ đi ngoại khóa.”
“Mày nói rõ đi, có cái họ Thẩm kia lén lút đưa tiền cho mày không?”
“Vậy mày gọi điện bảo nó thêm ít đi.”
Tôi lùi lại hai bước.
“Không đời nào, nếu không có chị Thẩm tài trợ cho tôi đi thì tôi đã bỏ nhà lâu rồi, không biết chừng đã đem bán đi rồi !”
“Tôi không thể đi làm phiền chị ấy thêm , đừng hòng dựa tôi lừa tiền!”
“Tôi khuyên bây giờ cút ngay đi, là , không nơi làm càn.”
Giang Vĩ nổi trận lôi đình, lôi tôi phía cổng .