Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hẳn Hoàng thượng tức giận việc ta dùng áo hắn lau nước mắt ban nãy nên đồng ý ý đồ xấu xa.
canh giờ , ta và Chu Trần đứng trên bờ ruộng.
Gió lạnh bề chẳng chút thương hoa tiếc ngọc thổi đến, khiến Chu Trần mặc y phục mỏng manh cứ lảo đảo nghiêng ngả.
Ta kéo chặt áo choàng lông cáo, đống tuyết chưa tan trước mặt mà hùng hồn : “Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu .”
Nụ cười của Chu Trần còn lạnh hơn gió: “Hóa Tống nhân cũng trên ruộng có tuyết đọng à.”
Ta tất nhiên , không thì ta chạy đây làm gì?
Ai bảo ức h.i.ế.p ca ta.
Chu Trần cười mỉa mai: “Hôm Tống nhân khác hẳn ngày thường, không hoạt bát mà còn đãng trí nữa.”
Ta nhướng mày hắn.
khi về phủ, ta liền nhận được màn phản công của Chu Trần. Tên tiểu nhân âm hiểm đó dám cáo bệnh không lên triều, đẩy một đống cho ta xử lý, hơn nữa còn đống phải xử lý xong ngay trong ngày.
Hết cách, ta đành vùi làm đến chiều, sai đem một chồng được chọn lọc đưa vào cung để Hoàng thượng duyệt .
Một khắc , Hoàng thượng mời ta vào cung.
“Tống ái khanh, những tấu lọc qua rồi sao?”
Ta tích cực gật .
“Thiếp của Tri phủ Bình Giang sinh một đứa con trai, Trẫm hồi âm chúc mừng hắn sao?”
Ta thò một cái, nhíu mày : “Hắn ta không báo thiếp sinh con trai đâu, hắn ta còn mình dẫn quyên góp ngàn lượng bạc để sửa đê nữa, Hoàng thượng.”
Ta hắn đầy khó hiểu: “Ngài thấy mỗi việc sinh con trai thôi à?”
Hoàng thượng nắm chặt cây bút trong : “Thế còn phong thư ? Huyện lệnh Đông Lai chúc tết Trẫm sớm mà cũng trình lên? nghĩ trẫm rảnh đến mức hẹn hắn xem pháo hoa cuối năm à?”
Ta vòng qua bên cạnh hắn, nghiêng đọc, ngón khẽ chạm vào chỗ cuối cùng của tấu : “Hắn ta gần đây có một toán thổ phỉ nhỏ gây loạn, hắn ta hỏi ngài có thể tăng thêm quân cho hắn không.”
Ta bĩu môi: “Hoàng thượng xem pháo hoa lắm à?”
Cây bút trên Hoàng thượng gãy làm đôi.
Ngày đi làm của ta khá hiệu quả, chỉnh đốn được Chu Trần, chỉnh lối tư duy của Hoàng thượng.
Mặt trời lặn, ta tan nha về nhà, ca ta hỏi hôm có thuận lợi không.
Ta rất tự tin: “Đương nhiên rồi, mọi chuyện suôn sẻ, hòa hợp vô cùng.”
Ca ta rất hài lòng, dùng những lời có cánh để khen ta, còn cho ta tiền tiêu vặt nữa.
Nhưng chiều hôm , huynh ấy khóc lóc trở về.
———–
Ca ta hỏi ta hôm qua có phải ta đắc tội Hoàng thượng không.
Ta chối ngay.
“Vậy sao hôm hoàng thượng bắt ta đọc tấu cho ngài ấy nghe?”
Đó đâu phải vấn đề của ta, Hoàng thượng hẹp hòi, bản thân có vấn đề mà không cho khác .
Ngày mười tháng Giêng, ta đi làm ngày thứ .
Hôm ta thủ sẵn mấy thứ “khủng”.
“Mùi gì thế?” lý tự khanh Vương nhân tinh tường nhận : “Ai đang ăn vậy?”
Thế tất tinh anh nước đều đang hít hít mũi trên Thái Cực Điện cao quý.
Cảnh tượng thật ngoạn mục.
“Mọi không cần tìm đâu.” Chu Trần tóm lấy cổ ta, giơ lên: “Tống nhân đang ăn !”
Tên Chu Trần thật đáng ghét!
Hắn còn dám làm rơi hết phần !
“Đừng động đậy, còn có mỗi một miếng thôi.” Ta thả miếng cuối cùng xuống, há miệng cắn lấy, mỉm cười mọi : “Sáng chưa ăn gì, nên lót dạ chút thôi.”
Biểu cảm mọi lúc đó… thật đặc sắc.
“Có ai đói không?” Ta cười tủm tỉm, lấy gói giấy dầu từ trong lòng : “Chu nhân có dùng một miếng không?”
Chu Trần lùi ba thước, châm chọc : “Tống nhân hành sự ngày càng phóng khoáng rồi đấy.”
Ta sang Hoàng thượng, mặt hắn còn xanh hơn , hắn cảnh cáo ta, phất áo : “Bãi triều!”
Thời gian lâm triều hôm khắc, vẫn duy trì rất tốt.
Làm việc làm đều phải chú trọng hiệu suất.
Đột nhiên có kéo kéo góc áo ta: “Tống nhân, ta ăn.”
“Tần tướng quân thưởng thức đấy.” Ta vội vàng đưa miếng cho hắn.
Tần tướng quân như tìm được tri âm, vui vẻ ăn , ta mời hắn mai cùng ăn.
Ngày hôm , ca ta khóc lóc trở về.
“Hoàng thượng hỏi ta vì sao hôm không ăn nữa, hắn đưa cho ta tròn mươi cái, bắt ta ăn hết.”
Tên Hoàng thượng gian ác , dám trả thù ca ta.
“Vậy huynh ăn hết chưa?”
Ca ta ợ một cái, thở mùi nồng nặc.
“Đời ta không bao giờ ăn nữa.” Ca ta vừa khóc vừa đi mất.
Ngày mười sáu tháng Giêng, ta đi làm ngày thứ ba.
Tần tướng quân ơn báo đáp, ta vừa bước vào cửa thì hắn nhét cho ta một hộp sủi cảo.
“Hôm qua ta không đến, hôm mang sủi cảo nhân cho đây. nghề của mẫu thân ta đấy, nếm thử xem.”
Thời gian lâm triều hôm vẫn duy trì khắc, rất tốt.
Toàn bộ triều thần đều ta ánh mắt ơn.