Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bắt máy không tiếng.
“Ôn Du, rốt cuộc còn bao lâu nữa?” Giọng anh ta đầy vẻ bực bội: “Con Ragdoll mà Nguyệt Nguyệt mua đã về rồi, không có chỗ để, cứ cằn nhằn anh mãi!”
“Sắp xong rồi.” Giọng tôi bình tĩnh.
“Chỉ là một con c.h.ế.t thôi mà, có phức tạp đến không? Em không thể nhanh à?” Anh ta dừng một chút, giọng điệu trở nên một sự ban ơn: “Anh em vất vả, này đi, lúc ly hôn, tài sản anh chia cho em thêm 5%.”
Tôi cười nhẹ vẫn đủ để anh ta nghe thấy.
“Em cười cái gì?” Anh ta lập tức cảnh giác.
“Không có gì, chỉ thấy bác sĩ Cố thật hào phóng.”
“Em là tốt.” Anh ta tưởng tôi đã mềm lòng: “À đúng rồi, Nguyệt Nguyệt nói cô ấy rất thích tiêu bản bướm Morpho xanh trong việc của em, chính là cái mà em đã đoạt giải vàng quốc tế đó. Em gói nó lại đi, mấy hôm nữa anh qua lấy, tặng cho cô ấy quà.”
Tim tôi, một chiếc kìm nóng đỏ kẹp chặt.
phẩm đó: “Sâu Thẳm Ảo Cánh”.
Tôi đã mất ba năm, sử dụng cánh của hàng trăm con bướm Morpho xanh thượng hạng, ghép mảnh lại với nhau.
Góc độ của mỗi chiếc cánh đều tính toán tỉ mỉ, dưới ánh sáng có thể phản chiếu ra dải cực quang chuyển động.
Đó là món quà sinh nhật tuổi hai mươi tám tôi tự tặng cho .
Bây giờ, anh ta muốn cướp nó đi, để tặng cho người phụ nữ đã g.i.ế.c Cục Than.
“ thôi.” Tôi nói: “Anh cứ đến lấy.”
Cúp điện thoại, tôi xóa hết tất ảnh chụp chung của chúng tôi trong máy tính, chỉ giữ lại một đoạn .
Nửa năm trước, tôi thử nghiệm chiếc camera siêu nhỏ mới mua, tiện tay lắp ở góc khách để quay.
Trong , Cố Hoài và Nguyệt đang hôn nhau sofa.
“Anh Hoài, con đen này đáng ghét quá, lông dính hết váy em rồi.” Nguyệt đẩy Cục Than ra, vẻ mặt ghét bỏ.
“Ngoan, kệ nó đi.” Cố Hoài ôm cô ta: “Sau này chúng cưới nhau, anh sẽ mua cho em con Ragdoll đáng yêu nhất giới.”
“Vậy còn nó thì sao?”
“Chỉ là một con súc vật, xử lý nào mà chẳng có cách.”
Tôi tắt , mở một thư mục khác.
Bên trong là một đã mã hóa, ID người gửi là “Lê Dạ”.
gửi đến ba ngày trước, lúc đó tôi không để ý.
[Cô Ôn, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi gần đây cô đang sáng một phẩm về . Có lẽ, tư liệu này có thể mang lại chút cảm hứng cho nghệ thuật của cô.]
Tệp đính kèm là hơn mười tấm ảnh độ nét và một đoạn .
Trong ảnh, Nguyệt cười tươi một thiên thần, tay lại xách một con ch.ó nhỏ vặt trụi lông.
Trong , cô ta dùng một sợi dây thép nung đỏ để dí một con thỏ nhốt trong lồng, miệng còn ngân nga hát.
Cuối có một dòng chữ:
“Cô ta yêu thích tất trong sáng, tốt đẹp, và tận hưởng quá trình tự tay hủy hoại chúng.”
Tôi nhìn tấm ảnh đó, lưu lại tấm một.
Cố Hoài à, anh tưởng rằng đã tìm thấy ánh dương của đời sao? anh đâu rằng, anh ôm lòng là một vực thẳm còn tăm tối hơn tầng hầm này của tôi gấp vạn lần.
3
Tôi trả lời cho Lê Dạ.
[Anh là ai?]
Anh ấy trả lời ngay lập tức.
[Một tốt đẹp, đã cô ta hủy hoại.]
Tôi không hỏi thêm nữa.
Mỗi người đều có địa ngục của riêng .
Mấy ngày tiếp theo, tôi tự nhốt trong việc, cách biệt với giới bên ngoài.
Tôi dùng vật liệu cấp nhất, điêu khắc phần cốt giả của Cục Than, đường vân cơ bắp đều không sai một ly.
Sau đó, tôi phủ da lông đã xử lý cốt giả, dùng kim chỉ đặc chế, khâu lại mũi một.
Tôi dường lại quay về khoảng thời gian khi Cục Than còn sống.
Nó nằm bên cạnh tôi, yên lặng bầu bạn với tôi.
Chỉ là lần này, nó sẽ không bao giờ dùng đuôi quét mặt tôi nữa.
Cố Hoài lại gọi hai cuộc điện thoại, lần sau còn kiên nhẫn hơn lần trước.
Anh ta càng gấp, tôi càng bình tĩnh.
phẩm của tôi, còn bước cuối cùng.
Tôi không để Cục Than nằm sấp, hay cuộn tròn mà để nó ngồi thẳng, hai chân trước đặt tao nhã trước người, đầu hơi ngẩng , một đôi mắt đặt riêng bằng thủy tinh cấp, chuyên chú nhìn về phía trước.
Trước mặt nó, tôi dùng gỗ và thạch , dựng một khung cảnh thu nhỏ.
Ngôi nhà xưa của chúng tôi.
Căn nhà một trăm tám mươi mét vuông, nơi mà Cố Hoài gọi là “không có dấu hiệu của sự sống”.
Tôi đã tái hiện lại mọi trong khách theo tỷ lệ 1:20. Sofa, bàn trà, tủ TV, thậm chí bức tranh trang trí tường mà chúng tôi mua lúc cưới, giờ đã bám đầy bụi.
Tất mọi đều có màu xám trắng.
Giống một đống đổ nát của thành phố đã rút cạn toàn sức sống.
Màu sắc duy nhất trong căn đến từ Cục Than đang nằm ghế sofa.
lông đen tuyền của nó, trong giới xám trắng này, nổi bật một dấu chấm than cô độc.
, khi nhìn toàn mô hình, tôi vẫn luôn cảm thấy dường đi một điều gì đó.
một chút… linh hồn.
Lúc này, của Lê Dạ lại đến.
[Cô Ôn, đây là tư liệu cuối cùng. Chúc cô sáng thuận lợi.]
Tệp đính kèm là một đoạn giám sát.
Tôi mở ra.
Khung cảnh chính là khách nhà tôi. Góc quay là từ chiếc camera tôi đã lắp trước đó.
Cố Hoài ôm Cục Than trong lòng, Nguyệt cầm một ống tiêm, cười tươi rói bước đến.
“Anh Hoài, anh hay em ?”
“Để anh, anh chuyên nghiệp hơn.” Cố Hoài thành thạo túm gáy con .
Cục Than cảm nhận nguy hiểm, giãy giụa một chút.
“Đừng động đậy!” Cố Hoài quát khẽ, dùng đầu gối đè chặt lấy nó.
Nguyệt đưa ống tiêm cho anh ta.
Anh ta nhận lấy, không một chút do dự, đ.â.m mũi kim cơ thể Cục Than.
Toàn quá trình chưa đến mười giây.
Cục Than co giật một cái, rồi bất động.
Cố Hoài ném nó xuống đất, dùng mũi chân đá đá, xác nhận đã chết.
Sau đó, anh ta bế bổng Nguyệt , cuồng nhiệt hôn cô ta ghế sofa.
kết thúc.
Tôi ngồi ghế, bất động, cho đến khi toàn thân lạnh toát.
Cuối cùng tôi cũng , phẩm của cái gì.
Tôi đứng dậy, lấy từ tủ vật liệu ra một màn hình LCD siêu mỏng cỡ móng tay.
Tôi gắn nó mô hình TV thu nhỏ.