Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nước mắt ta rơi xuống mu tay chàng, chàng khẽ run lên, ta đáp:
“Không ai đáng hơn chàng.”
Một tiếng khẽ khàng, tựa là chấp nhận, lại lời nguyện thẳm sâu được Phật nghe thấy:
“ Bồ Tát thật sự đã cúi mắt ta.”
Ta vòng tay cổ chàng, khẽ nói bên tai:
“Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời Bồ Tát nhé.”
14
Trong lúc đang bắt mạch cho Tạ Sách, vị y phụ trách khám cho chàng bị một thư sinh áo trắng kéo đến.
Khi Tạ Sách lại lần nữa nhắc đến tay bị bỏng của ta, ta mất kiên nhẫn khẽ gõ lên mu tay chàng:
“Đã bôi t.h.u.ố.c rồi, ta biết chừng mực.”
Minh Tín hầu gia cuối cùng im miệng.
Vị y đeo hòm , vừa gặp ta liền đưa sơ án.
Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, trái tim đang treo lơ lửng của ta yên ổn hơn phân .
Vị lão y này y thuật cao minh, tất cả các phương t.h.u.ố.c hiện đang dùng đều là tốt nhất.
Đôi chân của Tạ Sách mỗi ngày đều được xoa bóp, sau bữa tối cho đến trước khi đi ngủ, chàng đều cố gắng đứng dậy, dựa vào vật chống để tập đi.
“Dạo gần đây, khi gõ nhẹ, chân tướng thậm chí đã có phản ứng. Chỉ tiếc y thuật của lão phu có hạn, chỉ dám duy trì hiện tại, không dám mạo hiểm tiến .”
Tạ Sách quả thực quá quý giá, đến bước này, sự do dự của Lão La vốn chính là giữ thế an toàn.
Chắc hẳn sau tóc ông sẽ bạc phần lo nghĩ.
“Lão La đừng hạ thấp mình, nếu không có ông, đôi chân hầu gia đâu phục được hôm .”
“Haiz, chân ta có cố, nhưng đôi mắt của tướng thật sự bất lực.”
Lão La khẽ :
“Ta đã châm cứu cho ngài ấy suốt , đến chưa có chút chuyển biến nào.”
Ta trầm mặc lâu, rồi bước đến bên cạnh Tạ Sách, khẽ ngồi xuống, đặt tay lên mấy huyệt đạo trên đùi chàng, cảm nhận sự căng cứng dưới lòng tay, ta vỗ nhẹ:
“Đừng căng thẳng.”
Mọi nín cười, ta mới nói:
“Hai trước, thứ t.ử của Vĩnh Ninh bá khi đ.á.n.h cầu cưỡi ngựa chẳng may ngã ngựa, khi đó tình trạng của hắn nặng hơn hầu gia bây giờ.”
Tất cả đều nín ta.
Chuyện này đến được truyền tụng, bởi giờ ngoài việc đi lại hơi khập khiễng, hắn đã chẳng khác gì thường.
Vĩnh Ninh bá hằng đến tặng hương ở chùa Tĩnh An để tạ ơn.
“Là ta cứu hắn.”
Mọi liền phào cười nhẹ.
Ta vén rèm, mời Lão La vào thư phòng của ta.
Các sơ án trải trên .
Triển Xuân trà lần, châm đèn bảy lượt.
Từ khi mặt trời ngả tây đến khi trăng lên đỉnh trời, khí lạnh giữa đêm thấm áo vải, ta và Lão La mới đứng dậy chắp tay cáo biệt.
Bên hiên gỗ cạnh , Tạ Sách nhắm mắt ngồi trong xe lăn nghỉ ngơi.
Khi ta bước lên bậc, chàng mở mắt.
Ta đặt tay lên sau xe chàng, cùng chàng ngước ánh trăng tròn rải bạc xuống mặt , chàng khẽ hỏi:
“ đau không?”
“Hôm chàng đã cho hỏi lần rồi đấy.”
Ta tháo dải vải che mắt cho chàng, nói:
“Không đau.”
“Hầu gia.”
Ta chậm rãi vòng tay từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng của chàng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Cơ nam nhân ấy dần cứng lại, ta hỏi khẽ:
“Hôm chàng ôm ta, có phải nghe Lão La nói chân chàng đã có hơn phần hy vọng phục không?”
“Không phải.”
Tạ Sách đáp, giọng trầm thấp: “Là ta hèn hạ.”
“Vậy cứ hèn hạ mãi đi.”
Ta ghé sát bên tai chàng:
“Đợi khi chân chàng khỏi hẳn, hãy dẫn ta cưỡi ngựa băng Bắc Hà, được không?”
Hơi của chàng dần chậm lại, nhiệt nóng nơi cổ lan , lâu sau, giọng khàn khàn đáp:
“Được.”
15
Từ ngày hôm đó, phần lớn thời gian ta đều ở lại trong Thính Thủy Hiên.
Lão La phụ trách việc trị liệu, châm cứu do ta mình thực hiện.
Tạ Sách là một nhân rất biết nghe lời, ta bảo làm gì làm nấy.
Khi sắc , ta không nhịn được mà cảm khái với Lão La, khiến ông tức đến run cả .
Bộ râu ông phồng lên, quát:
“Hoang đường! Hoang đường! Ngài ấy từng ném cả hòm t.h.u.ố.c của lão phu ngoài đó!”
Ta không nhịn được khẽ cười, nhẹ giọng hỏi:
“Quãng thời gian ấy chắc cực khổ lắm phải không?”
“Con lừa ương bướng ấy.”
Lão La : “Ngã khỏi giường, lại mù lòa, thế mà không chịu gọi , cứ thế từng chút bò dậy, rót nước uống.”
Ông thoáng ta, ánh mắt lại hiền hòa:
“Dù khó đến đâu đã rồi. Họa phúc tương sinh, chẳng phải thế mới có mối duyên giữa ngài và tướng hay sao?”
Chẩn trị hơn một tháng, đến khoảng Trung Thu, đôi chân của Tạ Sách dần phục quá cảm giác, thời gian chàng có đứng lên ngày càng hơn, chỉ là đôi mắt không có khởi sắc.
Lòng ta càng lúc càng lo, lại cứ ba ngày phải đi khám miễn phí, sau khi phải lập tức sắp xếp sơ án, thân không khỏi kiệt sức.
Một đêm khuya nọ, sau khi trở từ phố Mã Hành, ta thấy Tạ Sách đang chờ ở Lâm Phong viện.
Cho đến , ta và chàng ở hai viện riêng biệt, phương diện này, chàng giữ lễ một tử, chưa từng vượt giới.
Ta kinh ngạc, vội hỏi:
“Chàng khó chịu ở đâu sao?”
Tạ Sách lắc đầu, mỉm cười:
“Ta mài được một đôi khuyên tai lam ngọc, muốn tặng cho quận chúa.”
Đôi khuyên được mài nhẵn mịn, dưới ánh đèn tỏa ánh sáng trong suốt ngọc trai.
Ta đôi tay đầy vết xước của hắn, khẽ hỏi:
“Chàng tay mài ư?”
Tạ Sách dịu giọng đáp: “Phải, nhưng kỹ nghệ vụng , không biết quận chúa có thích không?”