Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe nói công của giới thủ đô vốn kiêu căng, ngang ngược.
Sau khi tỏ tình với vị giáo sư trẻ tuổi của mình nhưng bị chối, cô ta vừa giận vừa thẹn.
Cô ra lệnh cho người bắt cóc giam giữ anh.
Đêm nào cũng ép anh uống rượu mạnh, thuốc kích thích, cùng vị giáo sư trẻ chìm men say hoang dại.
Vị giáo sư trẻ đầy triển vọng đó sa sút, trở thành trò cười bị người đời mỉa mai, coi như “người mẫu riêng” của cô.
Khi anh chịu đủ nhục nhã, chuẩn bị uống thuốc tự sát, công bỗng thay đổi, thả anh đi.
Nhiều năm sau, vị giáo sư lại cầm khóa vàng xích bạc, giam cô bên cạnh mình.
Khóe mắt anh đỏ rực, giọng khàn khàn:
“Lúc em thả tôi đi năm đó, đáng lẽ phải nghĩ đến hôm .”
“Vị rượu mạnh thuốc đắng này… cũng nên để công kiêu ngạo nếm thử một lần…”
1
Tôi tỉnh dậy một căn hầm trải đầy da thú.
tay còn cầm cây roi mềm vừa quất lên người Ôn Giản.
Người đàn ông trẻ bị xích trên giường, dung mạo tuấn tú xuất trần, kính gọng vàng vỡ nát, làn da trắng đến mức ốm yếu, mang theo vẻ đẹp bệnh thái.
Đôi mắt anh chứa đầy thất vọng, nhìn tôi không buồn không vui.
Tôi ném cây roi, ngỡ ngàng nhìn anh như đang nhìn người xa lạ.
Khóe môi Ôn Giản nhếch lên nụ cười nhạt, giọng châm chọc:
“Đại thư Nhậm lại chơi trò nhập vai? Trời còn chưa tối, cô muốn rồi?”
Đến tôi – một ma năm tuổi – cũng suýt không nhịn được khi nghe lời trắng trợn như .
Lúc này tôi mới nhớ ra: tôi bị hệ thống bắt nhầm, xuyên vào thân một “ công ” tai tiếng giới thủ đô.
Tôi vốn là một ma theo kiểu phó mặc, lang thang năm, lại bị lôi vào câu chuyện này để làm việc cho hệ thống.
Còn Ôn Giản – chính là nam chính của câu chuyện – người từng bị “tôi” dày vò đến tận cùng rồi vùng dậy trả thù.
Từng đoạn cốt truyện của giới gốc tràn vào đầu:
Tôi, vai ác nữ phụ, ngang ngược ép Ôn Giản chấp nhận tình cảm của mình.
Anh chối, tôi liền đánh gãy tay chân, nhốt anh lại.
Rồi còn bỏ thuốc, chuốc rượu, ép anh ngày đêm quấn lấy mình đến kiệt quệ, suýt chút hủy cả thân anh.
Sau đó, khi anh tuyệt vọng định tự sát, nữ chính Nhậm Nam xuất hiện, cứu anh, trở thành ánh sáng duy nhất đời anh.
Còn tôi, kết cục thảm đến mức chết không toàn thây.
Ôn Giản đem tất cả hận thù trả lại gấp trăm lần: tìm cả trăm lưu manh thay nhau làm nhục tôi, rồi tự tay chặt xác.
2
Nghĩ đến số phận thảm hại của nguyên chủ, tôi giật giật khóe miệng.
Người hiện đại… đúng là điên thật.
Tôi không muốn chịu đựng cái đau xác thịt này thay nguyên chủ đâu.
Tôi hỏi hệ thống – kẻ vì bắt nhầm mà đang day dứt:
“Tôi giết anh ta trước được không?”
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, kẻo hậu hoạn.
Hệ thống: “???”
Nó chối , vì đây là nam chính của câu chuyện.
Đành vậy, tôi cứu rỗi anh ta vậy.
Chúng tôi – ma năm thời cổ đến – đều sống kiểu tùy duyên nhàn nhã như .
May mà cốt truyện còn ở đoạn đầu, chắc còn cứu vãn được.
Tôi tháo xích ở chân Ôn Giản, lấy nước sạch cồn nhẹ nhàng lau từng vết thương cho anh.
Ôn Giản rũ hàng mi dài, mặt không nói .
Sau khi cầm máu sơ, tôi còn mời bác sĩ đến xem xét thương nào, dù sao cũng là do “tôi” làm gãy tay chân anh.
Thật ngại ghê.
Bác sĩ bảo chăm sóc tốt có hồi phục.
Tôi vỗ tay vui vẻ, an ủi anh:
“Sau này anh có đứng dậy, còn quay lại trường .”
“Có vui không?”
Ôn Giản nhìn chằm chằm tôi rất lâu, giọng :
“Muốn chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’?”
“Nhậm Nam Nghiên, lại là chiêu mới của cô à?”
Cảnh giác cũng phải thôi. Tôi lười giải thích, cứ để thời gian chứng minh.
Tôi đưa anh ra khỏi hầm tối, bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn ăn ngon lành.
Tay anh không cử động được, tôi nhờ quản gia đút cho anh, còn mình ăn uống no nê.
Lăn lộn ở dương gian lâu vậy, thứ tôi mê nhất là được ăn ngon!
No xong, tôi mới để ý Ôn Giản chưa ăn miếng nào.
Sắc mặt anh còn trắng hơn trước.
Anh nhẫn nhịn mở miệng:
“Quản gia còn ở đây… cô chắc chứ?”
Một dự cảm xấu dâng lên.
Tôi bỗng nhớ ra: nguyên chủ hồi trước khi ăn cơm, thường nhét hoa quả, bánh ngọt vào những chỗ… cấm nói.
Rồi… bắt Ôn Giản phải ăn hết.
Không bắt cóc bạn nữ cùng lớp anh.
Hít một hơi . Chơi ác thật đấy.
Tôi cười gượng, cố làm ra vẻ hoa cỏ vô hại:
“Chỉ muốn mời anh một bữa cuối thôi, đừng hiểu nhầm~”
Ai mà không hiểu nhầm mới lạ.
Anh chẳng ăn , lại ngồi im trên xe lăn, nhắm mắt, như đóa bạch liên mặc người giẫm đạp.
Tôi dứt khoát đưa cho anh một chiếc thẻ đen:
“ này có 5 triệu, mật mã là sinh nhật anh. Coi như quà bồi thường.”
“Thầy Ôn, anh tự do rồi!”
Anh mở mắt, ánh nhìn phức tạp, đầy ghét bỏ, chẳng hề có vui mừng:
Ôn Giản kẹp lấy thẻ, khóe mắt đỏ:
“Tôi có nên cảm ơn nữ sinh của mình vì cuối cùng cũng… chơi chán tôi rồi không?”
3
Ôn Giản không cho tôi đưa, tự mình đẩy xe rời khỏi biệt thự.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh dần xa.
Lần này, tôi quyết định cắt đứt hoàn toàn, không chen vào chuyện tình của anh nữ chính Nhậm Nam , chắc kết cục không quá bi thảm.
Ai ngờ… tôi quá ngây thơ.
Chiều hôm đó, anh trai Nhậm Nam Chúc gọi tôi về tham gia một buổi tiệc gia đình quan trọng.
Anh bảo hôm công bố chuyện lớn.
Về , tôi thấy Ôn Giản – lẽ ra phải về trường – đang ngồi trên sofa!
Đứng phía sau anh là nữ chính Nhậm Nam .
ra vì tôi buông tay, nên hai người gặp nhau sớm hơn.
Cô lại nhặt anh về rồi.
Haiz.
Khi , Nhậm Nam đang trò chuyện với :
“Trên đường con thấy anh bị côn đồ đánh ngất, hỏi cũng không nói, nên con đành đưa về.”
“Xử lý xong vết thương, con đưa anh đi báo cảnh sát.”
Cô chính là công thật sự của Nhậm, vừa được nhận về hôm , chưa biết chuyện giữa tôi Ôn Giản.
Nhưng khi cô vừa nói xong, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, đồng loạt nhìn về phía tôi – đứa giả danh.
“Ơ… nhìn tôi làm , báo cảnh sát chứ!”
“Đánh người là phạm pháp đấy!”
Rõ ràng không phải tôi làm, mà ánh mắt mọi người khiến tôi thấy hơi áy náy thật.
Đặc biệt là Ôn Giản, ánh nhìn anh như muốn giết tôi.
Xem ra trước kia tôi thật sự đối xử với anh quá tàn nhẫn, đến mức anh vừa bị thương là ai cũng nghĩ là tôi.
Bữa tiệc này cực bất lợi với tôi.
Một là, họ Nhậm chính thức công bố thân phận thật của Nhậm Nam , còn tôi chỉ là đứa bị cha ruột báo sai thông tin.
Hai là, Ôn Giản ở lại Nhậm gia dưỡng thương; anh vốn mồ côi, mà bị tôi hành hạ đến , ai chăm anh đây ngoài tôi?
Anh trai giọng với tôi:
“Cha ruột em mất sớm, coi như báo ứng.”
“Nhậm gia nuôi em, nhưng em phải bỏ cái tính ương bướng đi!”
Anh còn liếc sang Ôn Giản, nhấn mạnh.
ôm Nhậm Nam âu yếm, chẳng buồn đoái hoài đến tôi.
Trước kia bà cưng chiều tôi nhất đấy.
cả “Nhậm Nam Nghiên” cũng không được dùng , đó là dành cho máu mủ Nhậm.
Tôi quay lại họ gốc, gọi là Tạ Nghiên Nghiên.
Cha anh trai đều căng thẳng, chờ tôi nổi đóa để tiện đứng trên cao mà mắng mỏ.
Nhưng tôi vừa nhai vừa nói:
“Được thôi.”
Cả căn phòng lặng như tờ. cả Ôn Giản cũng thoáng sửng sốt.
Sống năm rồi, trò tranh sủng, giành gia sản này… chán lắm rồi.
Tôi tiếp tục ăn bánh ngọt ngon lành:
“Còn không? Tôi đều ok hết.”
Phó mặc, buông xuôi – chính là tôn chỉ cho kiếp của tôi.
4
Thật ra cũng có lúc tôi không nằm yên.
Ví dụ như bây , ánh mắt Ôn Giản nhìn tôi đến mức rợn người.
Xét thấy tôi có thân thật, tôi cũng không muốn thử cảm giác bị lột da róc xương đâu.
Đợi tiệc gia đình tan, tôi đi điều tra đánh Ôn Giản.
Quả thật chỉ là vài lưu manh vỉa hè, đúng là anh cũng xui thật.
Tôi trang điểm lòe loẹt, hẹn chúng đến một góc khuất không có camera, rồi…trùm bao, chuốc rượu, đánh cho chúng một trận tơi bời, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi.
“ dám bắt nạt Ôn Giản lần , bà đây giết hết tụi bây!”