Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống muốn tôi trở người yêu cũ chọc tức chính.
vì bị mù , tôi lại nhận nhầm chú nhỏ của chính chính.
Ngay khi tôi diễn đủ trò, chuẩn bị chia tay để hoàn vụ, thì hệ thống trở lại — và tôi mới phát hiện mình cưa nhầm người.
Hệ thống an ủi:
【Chỉ có hai người thôi mà, cố lên, được.】
Vì vụ, tôi đành cắn răng đóng vai kẻ bắt cá hai tay.
Sau đó… mọi vỡ lở.
Tôi bị nhốt trong một căn tối om.
Người đàn ông phía sau khẽ vuốt môi tôi, giọng khàn hỏi:
“Em thử xem, tôi là ai?”
1
thứ hai tôi hẹn hò Phó Chiêu.
Hệ thống vẫn chưa lại.
Lúc mới bị thế giới này, hệ thống chỉ ném cho tôi một tấm ảnh, để lại một câu: “ cứ giữ đúng thiết lập nhân vật, tạm thời theo đuổi chính đi, tôi lại rồi tiếp.”
Ngoài ra giải thêm, phủi mông bỏ đi luôn.
Tội cho tôi là một đứa mù , nhìn ai cũng như nhau.
Để tìm được gọi là “ chính” của hệ thống, tôi phải hao tâm tổn trí, ngày ngày lượn quanh tìm những người đàn ông ưu tú khả nghi, nhờ bạn cùng ở thế giới này giúp so sánh.
Nửa trời có kết quả, tôi thậm chí còn nghĩ đến xâm nhập hệ thống quản lý dân cư.
Cho đến một ngày, tôi bắt gặp một người có gương giống hệt trong tấm ảnh — Phó Chiêu.
Thiên tài trẻ tuổi, tổng tài nhà giàu, cha mẹ mất sớm.
Theo lời bạn cùng kể, gương ấy đẹp đến mức trời đất cũng phải thán phục, hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn của chính.
Tôi đeo bám người ta hơn nửa , cuối cùng cũng được đóa hoa cao quý Phó Chiêu về tay.
Sau đó, tôi chỉ đợi hệ thống lại, thông báo bước tiếp theo — để tôi biến người yêu cũ.
Chỉ là, tôi không ngờ…
Lại phải chờ đến tận hai .
“Tiểu Hà, ngoài bánh ngọt ra, em còn muốn ăn không?”
Chiếc bánh tinh xảo, xinh đẹp được sát đến môi tôi.
Phó Chiêu cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cưng chiều, hoàn toàn không hề có chút bất mãn nào vì tôi vừa sai anh chạy đến tiệm bánh cách cả tiếng đồng hồ để mua bánh cho bằng được.
Rõ ràng bên ngoài anh là một tổng tài được vô số người vây quanh, chỉ cần vung tay một là có ảnh hưởng đến hàng trăm hàng ngàn ván cờ thương trường.
Vậy mà trước tôi lại ngoan ngoãn như không có tính khí, mặc tôi giở trò.
“Tôi thấy hơi ngấy, muốn uống nước chanh.” Tôi bĩu môi sai bảo.
Phó Chiêu gật đầu, đứng dậy bếp pha đồ uống cho tôi.
Không sai, hệ thống giao cho tôi một thiết lập nhân vật: người yêu cũ chua ngoa quá và mê tiền.
Kiểu nhân vật sau chia tay sẽ hối hận muốn lại, để tôn lên sự thanh thuần và tốt đẹp của nữ chính sau này.
Hai qua, tôi hết lòng giữ đúng thiết lập, áy náy ban đầu, giờ thì… muốn sao cũng được.
Tôi uống một ngụm nước chanh cho đỡ ngán.
Sau đó lại ăn thêm vài miếng bánh do Phó Chiêu đút, rồi giả vờ chán nản, hờ hững chối.
“Không muốn ăn nữa, anh ăn đi.”
Tôi thuận tay nĩa bánh đến miệng anh.
Dù sao đầu tôi cũng thật sự muốn ăn, chỉ vì phải diễn vai “ người yêu quá” mới lăn xăn đòi bánh.
Để khỏi phí của, tôi còn chọn hương vị mà cả tôi và Phó Chiêu đều , để tiện lấy cớ không ăn nữa mà cho anh.
Thấy tôi không ăn nữa, Phó Chiêu tỏ vẻ khó chịu, chỉ mỉm cười liếc tôi một , ngoan ngoãn há miệng ăn bánh chiếc nĩa tôi vừa dùng.
Một ít kem vô tình dính lên khóe môi anh.
Tôi thuận tay quệt đi, định lấy khăn giấy lau sạch thì Phó Chiêu lại nghiêng đầu, ngậm lấy đầu ngón tay tôi, liếm hết lớp kem.
Cảm giác ẩm mềm lan đầu ngón tay truyền đến, tôi định rụt tay lại thì bị anh nắm lấy cổ tay, kéo cả người lòng.
“Cảm ơn em, Tiểu Hà.” Giọng anh khàn khàn, “ anh vẫn còn đói.”
Tôi còn chưa kịp trừng mắt giữ dáng vẻ kiêu kỳ thì bị anh đè xuống ghế nằm lắc lư.
Giữa lúc bị “ăn qua ăn lại”, đầu óc tôi lơ mơ nghĩ:
Hệ thống rốt cuộc có định lại không đấy?
Nếu mãi không xuất hiện… thì tôi khỏi chia tay nhé.
Anh ấy thiếu tình thương, tôi thì được dính người, tôi Phó Chiêu… phải là trời sinh một cặp sao?
2
Hệ thống sắp xếp cho tôi thân phận một sinh viên đại học.
chỉ có cuối tuần tôi mới đến ở cùng Phó Chiêu, còn ngày thường vẫn sống ở ký túc xá.
Tối qua chơi hơi khuya.
Kết quả là ngay khi chuông lớp vang lên, tôi mới kịp chạy ào , ngồi chỗ bạn cùng giữ sẵn cho.
Tiểu — bạn cùng — vừa dọn sách vừa nháy mắt trêu tôi:
“Lại vừa được nuông chiều về hả?”
Tôi cười đấm ấy một .
Tôi và các bạn trọ khá thân.
Lúc mới thấy cách tôi đối xử Phó Chiêu, họ còn khuyên nhủ tôi đừng quá đáng.
Bạn trai vừa có điều kiện lại vừa tốt tính, nếu cứ giở trò mãi thì tình cảm dù sâu cũng sẽ phai nhạt.
Tôi không giải hệ thống hay vụ họ, đành hất cằm giả vờ kiêu ngạo:
“Phó Chiêu yêu tớ lắm, hết cách rồi.”
Về sau thấy Phó Chiêu không những không khó chịu những trò mình mẩy của tôi, mà còn yêu tôi nhiều hơn, họ cũng không nữa.
Chỉ thỉnh thoảng vẫn tấm tắc:
“Tiểu Hà, bạn trai đúng là yêu ghê gớm.”
Phải rồi.
Chính vì yêu sâu đậm như vậy, sau này khi tôi — con nhỏ người yêu cũ tai tiếng — phản bội anh ấy, mới càng nổi bật sự trong sáng của nữ chính chứ.
Tôi thầm bổ sung trong lòng.
Như thường lệ, tôi đem mớ bánh ngọt mua quá tay của Phó Chiêu chia cho các bạn.
Tựa đầu lên tay, tôi nấp sau cuốn sách chuyên ngành, mắt lơ đãng nhìn ra xa.
Kiếp trước tôi cũng học đúng ngành này.
Vất vả lắm mới tốt nghiệp, rồi vì tai nạn mà chết, giờ lại về học lại đầu.
Học lần thứ hai mà vẫn là những thứ y như cũ, tôi thật sự còn chút động lực.
Đang do dự không biết tranh thủ ngủ một giấc hay đọc tiểu thuyết giết thời gian thì… một giọng máy móc chói tai vang lên trong đầu.
Không giống ù tai chút nào.
Là…
【Hệ thống?】Tôi hỏi trong đầu. 【Cuối cùng cũng lại giao vụ tiếp theo rồi à?】
đợi mãi…
Ngoài tiếng ong ong đau đầu, chỉ nghe được chữ “ký…” rồi lại chìm im lặng.
Gọi thêm vài lần, vẫn không có phản hồi.
Trái tim vừa kịp phấn khích của tôi lập tức nguội lạnh.
Lúc này, Tiểu khều tôi một .
ấy điện thoại cho tôi xem.
“Coi nè, bạn trai lại khiến tim thiếu nữ nào rung động rồi, được đăng lên tường tỏ tình luôn.”
Hồi mới yêu tôi, vì hay đến trường, Phó Chiêu lên “tường tỏ tình” mấy lần một tuần.
sau này ai cũng biết anh có chủ, mấy bạn nữ khác cũng không mơ tưởng nữa.
Ai ngờ học mới vừa bắt đầu, có sinh viên mới, anh lại tiếp tục “lên tường”.
Tôi nghiêng đầu nhìn điện thoại của Tiểu .
Trong ảnh, người đàn ông mặc áo hoodie thao, đang mua cà phê.
Chỉ là…
Phó Chiêu có kiểu áo này sao?
Tôi hơi nghi hoặc.
nghĩ đến Tiểu đâu có bị mù như tôi, dù thắc mắc, tôi vẫn tin đây là anh.
Tựa đầu lên bàn, tôi lầm bầm:
“Có thả thính cũng vô ích, anh ấy là bạn trai của tớ rồi.”
Tiểu bật cười:
“Ừ ừ, cả trường ai chả biết hai là cặp đôi mẫu mực, bạn trai yêu đến mức hận không tự đút cơm, đi đường hộ ấy chứ .”
“Cơ mà này, sắp tốt nghiệp rồi, hai người có định kết hôn luôn không?”
Tôi khựng lại.
Kết hôn.
Trong vô số lần Phó Chiêu hôn lên trán tôi, tôi cũng từng mơ mộng đó.
tôi là người được hệ thống đến thế giới này.
Tôi có vụ.
Tôi phải trở quá khứ của Phó Chiêu.
Anh ấy là chính của thế giới này, người kết hôn anh ấy, phải là nữ chính.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi chửi thầm hệ thống bỗng dưng biến mất.
Nếu nó không biến mất, có lẽ tôi không dây dưa lâu như thế chỉ vì không chắc mình có hoàn vụ.
Cũng sẽ không…
Lỡ lòng yêu Phó Chiêu.
Tôi ủ rũ :
“Không biết nữa…”
Tiểu định đó, rồi ngập ngừng:
“Hai người ở bên nhau lâu như vậy, bọn tớ đều thấy rõ. thật nhé, đừng vì cố chấp mà để lỡ người yêu mình thật lòng.”
Tôi dụi :
“Tớ biết mà…”
không phải là tôi cố chấp.
Cũng phải tôi muốn chia tay.
Suy cho cùng, vẫn là lỗi của hệ thống.
Phải, tất cả là tại hệ thống!