Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Trong cung chẳng ai dám lời ra tiếng vào về ta nữa, ngày tháng bình yên trôi thật lâu, ta có A Tỷ bầu bạn lớn khôn, có Hoàng thượng chỉ dạy bên cạnh, dần biết thế nào là “tôn,” thế nào là “ti tiện.”
Từ khi ta và A Tỷ tiến cung, Hoàng thượng hiếm khi đến chỗ người khác nghỉ lại khiến nhiều tần phi bất mãn nhưng cũng khiến họ tạm hài lòng ở chỗ: A Tỷ mãi chưa hoài thai.
Chuyện này chẳng bao lâu cũng trở thành lý do để đám thế gia dâng sớ dèm pha.
Rồi đến một đêm, ta tỉnh giấc không ngủ lại được, bèn dạo quanh cung Phượng Nghi, Nhũ nương theo sau, đi ngang thiên điện của A Tỷ, nghe được Hoàng thượng và A Tỷ đang bàn bạc.
“Ngân Lịch, chúng ta sinh một hài tử đi, gần đây đám cáo già triều đình cứ thúc bách trẫm suốt.”
Hoàng thượng bảo.
Lòng ta thoáng thắt lại vì ta sợ nếu A Tỷ có hài tử của riêng mình, Tỷ sẽ không cần ta nữa.
Ngay sau đó, thanh âm A Tỷ kiên định vang lên: “Không được, Hoài Triệt, Ngọc Kính hãy còn nhỏ, nếu thiếp có con ruột của mình ắt sẽ khó tránh phân tâm, khi ấy Ngọc Kính trong cung cô quạnh, ngoài Nhũ nương ra còn ai bên con bé nữa?”
Ta và Nhũ nương nhìn nhau, Nhũ nương nở nụ cười hiền với ta.
Hoàng thượng tỏ vẻ không vui: “Nhưng trẫm không thể lúc nào cũng kề cận nó, trẫm không thể vô hậu.”
Không khí lặng đi trong thoáng chốc.
Hoàng thượng vẫn khuyên nhủ: “Ngân Lịch, trẫm chỉ muốn chúng ta có một hài tử chung.”
“Thiếp cũng muốn vậy nhưng thiếp càng muốn trước hết được ở cạnh muội muội của thiếp trưởng thành.”
Năm ấy, ta 8 tuổi, khắc ghi câu nói ấy thật lâu.
Ta cùng Nhũ nương rời đi.
A Tỷ có đồng ý Hoàng thượng hay không, với ta lúc đó đã không còn quan trọng nữa.
Đêm đó, Nhũ nương nắm tay ta nói: “Hoàng hậu điện hạ phải lớn lên thật vui vẻ, bất kể trong cung nguy hiểm thế nào, nô tỳ cũng sẽ ở bên cạnh người.”
Ta nắm chặt tay Nhũ nương, gật đầu: “Ta sẽ mau chóng lớn lên.”
Ta biết Tỷ ấy cũng như A Tỷ, đều tốt với ta.
Chuyện đêm đó chẳng hề khiến tình cảm của Hoàng thượng và A Tỷ rạn nứt, trái lại Hoàng thượng càng đối xử với ta tốt hơn.
Ta nhìn người đang ngồi cùng ta và A Tỷ dùng bữa, mặt nhăn như bánh bao hấp.
A Tỷ thấy ta vậy, cười hỏi: “Ngọc Kính sao lại nhìn Hoàng thượng như thế?”
Ta nghịch đôi đũa, đáp: “Không sao, chỉ cảm thấy người này thật kỳ lạ.”
Rõ ràng hôm qua còn nói muốn thế này thế nọ, hôm nay đã có thể vui vẻ ngồi ăn cùng nhau.
Hoàng thượng gắp một chiếc đùi gà bỏ vào bát ta: “Xem ra Ngọc Kính cũng lớn rồi, bắt đầu biết nghĩ ngợi.”
Ta khe khẽ nói: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
A Tỷ cười xoa đầu ta: “Có tâm sự thì nói với A Tỷ.”
Ta cong mắt đáp: “Vâng.”
Đêm ấy, Hoàng thượng không đến cung Phượng Nghi mà về cung Càn Khôn nghỉ lại.
A Tỷ sang tẩm điện của ta như lúc còn ở phủ Thừa tướng, hai tỷ muội cùng nằm trên giường.
“Ngọc Kính có tâm sự gì chăng?”
A Tỷ dịu giọng hỏi.
Ta rúc vào lòng A Tỷ, giọng mềm nhũn: “Có ạ.”
A Tỷ vỗ vỗ lưng ta như dỗ dành: “Nói cho A Tỷ nghe được không?”
Ta vòng hai tay ôm chặt eo Tỷ, nhớ đến cuộc đối thoại đêm qua của họ cùng kết quả mà ta chưa rõ, nói mà giọng nghẹn ngào: “Ta sợ A Tỷ không cần ta nữa.”
Tay A Tỷ khựng lại, kế đó thở hắt ra một hơi dài: “Đêm qua muội lén nghe ta và Hoàng thượng trò chuyện sao?”
Ta đáp khẽ: “Vâng.”
“A Tỷ sẽ không bỏ rơi muội.”
Ngữ điệu A Tỷ như một lời hứa trịnh trọng.
Ta ngẩng lên: “Vậy sau này nếu A Tỷ có hài tử của riêng mình, Tỷ có còn thương Ngọc Kính không?”
“Có chứ, còn thương nhiều hơn nữa vì Ngọc Kính cũng là hài tử của A Tỷ.”
A Tỷ mỉm cười nói.
Ta nghĩ, vậy thì tốt rồi, nếu A Tỷ có con ruột, ta cũng sẽ đối xử với em ấy thật tốt.
04
Cuộc đối thoại đêm ấy là sự thỏa hiệp của cả Hoàng thượng và A Tỷ.
Hoàng thượng hứa sẽ bảo vệ ta, đổi lại A Tỷ sẽ có hài tử của họ.
Vì thế, năm ta 9 tuổi, A Tỷ có thai.
Nhìn dáng vẻ A Tỷ khó chịu, ta xót vô cùng, cứ loanh quanh cạnh Tỷ cùng bọn cung nữ hầu hạ, dẫu Tỷ nói không hợp lễ nghi.
Ngày A Tỷ sinh hoàng tử, Tỷ đau dữ dội, từ đầu giờ chiều đến lúc hoàng hôn buông, ánh chiều cũng nhuốm sắc đỏ rực.
Ta và Hoàng thượng đứng ngoài phòng sinh, lo lắng đi tới đi lui cho đến khi bà đỡ bế hài nhi bước ra, Hoàng thượng ôm đứa trẻ vào lòng, ta chạy tọt vào trong.
Cung nữ cản ta: “Phòng sinh uế khí máu tanh, không may mắn.”
Ta gạt tay nàng ta, chẳng bận tâm.
Thấy A Tỷ yếu đến nỗi cử động tay cũng khó khăn, ta òa khóc: “A Tỷ sau này đừng sinh thêm nữa, được không?”
Ta vừa khóc vừa nói.
A Tỷ yếu đến nỗi giọng cũng mong manh: “Được.”
A Tỷ hạ sinh hoàng tử đầu tiên trong cung.
Hoàng thượng mừng rỡ, bế con quay mấy vòng.
Hoàng thượng và A Tỷ đặt tên con là Diễn Lễ, mong con sinh ra ở thế gian hòa bình, biển yên sông lặng.
Diễn Lễ chào đời, cuộc sống cũng không khác trước mấy, A Tỷ vẫn đối xử với ta như thuở nào, ta còn bế Diễn Lễ đến ngự hoa viên xem hoa đào nở, cùng ngắm gió chiều.
Hoàng thượng cũng trêu: “Giờ Ngọc Kính đã ra dáng làm Tỷ Tỷ rồi nhỉ.”
A Tỷ chỉ cười im lặng còn Hoàng thượng tựa hồ quên mất thân phận ta.
Cũng có lúc ta tưởng rằng ngày tháng sẽ mãi êm đềm như thế cho đến khi có một người xuất hiện.
Kẻ đó làm tan vỡ cảnh “trăng trong gương, hoa dưới nước” này.
05
Ta không rõ chuyện xưa giữa Hoàng thượng và A Tỷ, chỉ từ năm tháng đằng đẵng quan sát mới biết Hoàng thượng thật lòng tốt với Tỷ.
Ta nghĩ đó chính là ái tình.
Nhưng ta hiểu, ái tình chẳng dừng lại ở riêng một người.
Có dạo Hoàng thượng biến mất khá lâu, nói với bên ngoài rằng mình lâm bệnh nhưng thực ra lại lưu lại cung Phượng Nghi, chỉ ta và A Tỷ biết người vi hành vi phục, lúc về còn mang thương tích.
A Tỷ hỏi người bị thương thế nào, Hoàng thượng dường như nghĩ đến điều gì, lông mi khẽ run, ánh mắt sa sầm, giọng khàn: “Không nặng lắm, được ân nhân cứu.”
Về triều chính, A Tỷ từ trước tới nay chẳng hỏi đến.
Ta mơ hồ cảm thấy có chỗ không ổn cho đến khi công chúa Nam Quốc cùng sứ thần đến triều ta tiến cống, Hoàng thượng mở đại yến khoản đãi.
Ngày công chúa Nam Quốc thướt tha tiến vào, ta và A Tỷ lần đầu thấy Hoàng thượng thất thố như vậy.
Chỉ thấy người chợt đứng phắt dậy, trong mắt đầy kinh ngạc lại pha lẫn vài phần mừng rỡ.
Công chúa Nam Quốc chưa kịp hành lễ, Hoàng thượng đã nói: “Không cần hành lễ.”
Ta liếc sang A Tỷ, mặt Tỷ lạnh nhạt nhưng ta vẫn bắt gặp đôi bàn tay Tỷ khẽ siết lại.
A Tỷ đang bất an.
“Vị này chính là Hoàng hậu nhỏ nhất Bắc Quốc sao?”
Thanh âm công chúa Nam Quốc nhẹ nhàng êm ái như dòng suối trong.
Khi ấy, ta 12 tuổi.
Có lẽ vì còn trẻ, mọi xúc cảm hiện hết lên gương mặt, lần đầu ta ra vẻ hoàng hậu, hừ lạnh một tiếng: “Có liên quan gì đến ngươi!”
Hoàng thượng trách: “Ngọc Kính, không được vô lễ!”
Đó cũng là lần đầu Hoàng thượng quát ta lạnh lùng như thế, ta ấm ức bĩu môi.
A Tỷ khẽ nheo mắt.