Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Số lần nhiều dần, cuối cùng nàng tin đó là chân tình.

Vì thế, khi Hoàng thượng cầu hôn, nàng lập tức ưng thuận.

Dẫu phụ thân không ưng, nàng vẫn kiên quyết chọn người bởi nàng tin người trước mắt thật lòng yêu mình.

Nhưng mộng đẹp chẳng dài, người trước mắt lại có ý trung nhân khác, nàng ấy cứu mạng Hoàng thượng, là vầng nguyệt trong tim người, nàng chạm không tới.

Kẻ đó là A Tỷ.

Khóe mắt Trần Quý phi hoen lệ, nàng đưa tay lau đi, cố ngẩng cao đầu: “Năm xưa chuyện ta gặp phải chính là kết cục hiện nay của ngươi!”

Ta nghĩ, nàng hẳn hận A Tỷ.

Đôi tay A Tỷ đặt trên vai ta khẽ run.

Tỷ nhìn thẳng vào mắt Trần Quý phi: “Xin lỗi, năm đó hắn bảo với ta, hôn sự cùng ngươi chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu, duyên do mai mối, không có chân tình, còn nói… ngươi cũng vô tâm với hắn.”

Trần Quý phi chợt cười: “Bây giờ ta mới đúng là vô tâm với hắn, vô tâm thật rồi…”

Vừa lặp đi lặp lại câu ấy, Trần Quý phi vừa bỏ đi.

08

A Tỷ thất thần quay lại cung Phượng Nghi.

Khi cửa cung khép lại, Tỷ như kiệt sức, ngã quỵ xuống sàn.

Ta vội nắm tay Tỷ, đỡ Tỷ đến thiên điện nghỉ ngơi.

A Tỷ ôm chặt cánh tay ta, nước mắt lăn dài trên gò má: “Ngọc Kính, ta là kẻ xấu, ta đã cướp đi người mà kẻ khác yêu.”

Tỷ khóc thút thít, bờ vai run rẩy không ngừng.

“A Tỷ không phải kẻ xấu, trong lòng Ngọc Kính, Tỷ cũng tốt như mẫu thân vậy.”

Ta khẽ vuốt lưng Tỷ, trấn an.

A Tỷ lắc đầu: “Ngay từ đầu ta đã sai rồi, biết rõ hắn có thê tử vẫn cố chấp, chỉ vì một câu ‘yêu’ từ miệng hắn.”

Vậy thì sao chứ, A Tỷ tốt với ta là được.

Đêm ấy, ta ngủ ở thiên điện của Tỷ, giấc ngủ Tỷ chập chờn, mộng mị giăng đầy nước mắt.

Từ dạo đó, A Tỷ càng ngày càng u sầu, cặp mắt vốn dịu dàng đã mất dần ánh long lanh.

Ta không ngờ món “quà” Thính Chúc nói sẽ tặng lại chính là chuyện nàng hoài thai.

Từ Ngụy Quý nhân, nàng một bước thành Ngụy phi.

Khi ấy, cũng đã qua một năm, sự sủng ái dành cho Thính Chúc chỉ thêm chứ không giảm.

Người trong cung đồn nhau: “Nếu Ngụy phi sinh hoàng tử thì e rằng sẽ là Thái tử mai này.”

Ta lặng thinh một lát rồi hỏi Nhũ nương: “Thái tử chẳng phải là hài tử đầu tiên của Hoàng thượng ư?”

“Bẩm nương nương, Thái tử là vị hoàng tử tôn quý nhất được Hoàng thượng chọn ra trong số các hoàng tử.”

Nhũ nương cũng đã già, tóc điểm vài sợi bạc.

Ta vén sợi bạc vào trong: “Diễn Lễ là người tôn quý nhất.”

Hài tử của Thính Chúc làm sao giành được thứ của Diễn Lễ chứ?

Vậy nên, ngày nào ta cũng lởn vởn trong cung, ngày nào cũng tạt qua cung Vĩnh Xuân của Thính Chúc, thời gian đủ lâu để ta biết rõ quy luật sinh hoạt của cung nhân nơi đó.

Thỉnh thoảng ta lại đụng phải Thính Chúc nhưng lần nào cũng y hệt, đều vào một ngày nhất định trong mỗi bảy ngày.

Hôm nay, ta lại gặp nàng.

Trông thấy ta, nàng nhíu mày: “Hoàng hậu nương nương thật sự thích đến cung Vĩnh Xuân của thần thiếp, ai không biết còn tưởng nương nương hứng thú với hài tử trong bụng ta đấy.”

Ta nghiêng đầu cười, vẻ ngây thơ: “Ta chỉ thích con đường này thôi, ngày nào ta cũng đi ngang qua.”

Thính Chúc hừ lạnh: “Vậy Hoàng hậu nương nương hãy nhìn đường cho kĩ, kẻo ngã.”

Nói rồi nàng ôm bụng rời đi.

Ta nhặt một viên đá dưới đất, đưa lên soi dưới nắng, sau đó mỉm cười.

Đến đúng ngày này của tuần kế tiếp, cả hoàng cung xôn xao.

Người ta truyền rằng hài tử trong bụng Thính Chúc không còn nữa vì nàng ngã một cú rất đau, giờ vẫn còn hôn mê.

Đám người trong cung Vĩnh Xuân biết rõ Thính Chúc rất thích một con đường vắng trong Ngự hoa viên, cứ đến ngày cố định, nàng lại đi dạo vài lần, nếu hôm nào trời đẹp, còn đi lâu hơn.

Từ sau khi Thính Chúc có mang, bọn họ ngày nào cũng quét sạch đá sỏi trên đường nên nàng bước rất yên tâm.

Vậy mà hôm đó, dù đã quét kĩ nhưng trên đường vẫn xuất hiện đá sỏi, Thính Chúc giẫm lên một viên sỏi mà ngã, nhưng dưới đất sao chỉ một viên, rõ ràng có một mảng đá dày.

Kẻ nào đó bày mưu hãm hại!

Hay tin, Hoàng thượng liền hạ lệnh xử trảm đám cung nhân chịu trách nhiệm quét dọn, lại phạt bọn cung nữ cạnh Thính Chúc.

Người tra xét khắp nơi, song chẳng thấy manh mối.

Thính Chúc tỉnh lại, nổi trận lôi đình, khóc lóc tố rằng Nhuyễn phi nương nương đã hại nàng.

“Ngân Lịch không phải người độc ác như vậy.”

Hoàng thượng nói.

Thính Chúc rơi hai giọt nước mắt: “Lần trước Nhuyễn phi đánh thần thiếp, Hoàng thượng cũng không tin.

Lần này, ngoài Nhuyễn phi còn ai làm thế với thần thiếp chứ.

Vả lại, bấy lâu Hoàng hậu nương nương ngày nào cũng qua cung Vĩnh Xuân…”

Cánh tay Hoàng thượng vòng qua vai Thính Chúc đột ngột siết chặt.

09

Hoàng thượng triệu ta và A Tỷ đến Ngự thư phòng, lời lẽ chẳng khác nào thẩm tra.

“Ngân Lịch, có phải nàng gây ra chuyện hài tử Thính Chúc không còn?”

A Tỷ quỳ dưới đất: “Không, Hoàng thượng thừa biết con người thần thiếp ra sao.”

Hoàng thượng bước đến trước mặt A Tỷ, cúi đầu nhìn ta và nàng: “Nhưng dạo này Ngọc Kính thường hay lui tới cung Vĩnh Xuân, là vì sao?”

Ta đáp: “Thần chỉ thấy cung Phượng Nghi buồn tẻ, đi từ Ngự hoa viên qua cung Vĩnh Xuân rồi vòng về Phượng Nghi có thể gặp được rất nhiều người, thú vị hơn…”

Đến cuối câu, giọng ta lí nhí dần.

Vì ta chột dạ.

A Tỷ bỗng ngẩng đầu, nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng nghi ngờ Ngọc Kính, tính nết con bé ra sao, người hẳn rõ, chúng ta cùng nhau nhìn nó lớn lên.”

“Nó là muội muội của nàng, không phải của trẫm.”

Câu này như gáo nước lạnh dội thẳng lên A Tỷ.

Hoàng thượng chẳng làm gì được ta, cuối cùng vẫn giam ta và A Tỷ trong cung, bắt chép phạt “Đạo Đức Kinh.”

Bởi không đủ bằng chứng, hơn nữa phụ thân ta hay tin liền dâng sớ xin cho ta một con đường sống.

Từ đó, cung Phượng Nghi và Hoàng thượng thật sự cắt đứt.

Về lại Phượng Nghi cung, A Tỷ hỏi ta: “Có phải Ngọc Kính làm hài tử của Thính Chúc mất đi không?”

Ta gật đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay A Tỷ giáng xuống mặt ta.

Ta không khóc cũng chẳng oán, chỉ nắm lấy bàn tay vừa đánh mình, đưa lên môi thổi nhẹ: “Lần sau A Tỷ muốn đánh muội, cứ để muội tự đánh.

Đừng làm tay A Tỷ đau.

Diễn Lễ phải trở thành Thái tử, bằng không sẽ bị bắt nạt.”

“Nhưng Ngọc Kính, làm người phải lương thiện.”

Ánh mắt A Tỷ ngập tràn thất vọng.

Ta vẫn khẽ gật đầu: “Sau này sẽ không thế nữa.”

Dẫu ta đã hứa hẹn, A Tỷ vẫn giận ta.

Tỷ nghĩ, vì cớ gì muội muội mà Tỷ chăm bẵm từ nhỏ lại trở nên thế này, còn ra tay hại mạng người khác.

10

Thính Chúc không được đáp trả bằng hình phạt như dự đoán, nàng tự đến tìm chúng ta, báo thù bằng cách hạ độc.

Loại độc này rất kín, khiến sức khỏe ta và A Tỷ ngày một tệ hơn nhưng mãi vẫn chẳng tra ra nguyên do.

Vì tuổi nhỏ, ta trở bệnh nằm liệt giường.

A Tỷ hiếm hoi vào Ngự thư phòng cầu Hoàng thượng, người lại nói: “Thái y còn bó tay, tìm trẫm thì ích gì?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương