Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người biết dùng độc này nào chỉ riêng thần thiếp.”
Hoàng thượng tựa đầu lên ghế, nhắm mắt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Khi mở mắt lần nữa, trong mắt người là sát ý.
13
Một đêm nọ, Hoàng thượng đến cung Phượng Nghi.
Ta và A Tỷ hành lễ nhưng không được ban cho miễn lễ, đành giữ nguyên tư thế cúi đầu.
“Ngân Lịch cũng thay đổi rồi, từng cứu Trẫm, giờ lại làm Trẫm tổn thương.”
Hoàng thượng ngồi xuống tảng đá, Tiểu Đức Tử đứng sau lưng người.
A Tỷ vẫn khom người: “Thì ra Hoàng thượng còn nhớ thiếp đã cứu Hoàng thượng ngày ấy.
Vậy người còn nhớ khi xưa người bảo đời này chỉ yêu một mình thiếp, chẳng để thiếp chịu tổn thương chăng.
Người nhớ lúc Thính Chúc nhập cung, tâm tình người thế nào không?
Người nhớ lúc thiếp và Ngọc Kính bị hạ độc, người làm sao?”
Nói đến cuối, A Tỷ không màng tôn ti, bước thẳng tới trước mặt Hoàng thượng: “Không, người quên sạch rồi.
Quên rằng ngôi vị này có công ta với Ngọc Kính, với cả Ngôn Hoan.
Người quên mọi thứ, chỉ không quên chính mình.”
Tay Hoàng thượng run lên.
Thân hình người tiều tụy, gò má hóp lại: “Trẫm là thiên tử, không yêu một người thôi thì có gì là lạ.”
A Tỷ vung tay áo, ngửa đầu cười dài: “Phải đấy, nên hai hồn ma trong cung là ta và Ngọc Kính, ngươi cũng chẳng bận tâm.
Nhưng Kỷ Hoài Triệt, ta chết trong cung cũng chẳng sao, ta không thể kéo muội muội của ta cùng chết với ta!
Nếu nhất định phải thêm hai hồn ma, quyết chẳng thể là Ngọc Kính.”
Vừa dứt lời, tay áo A Tỷ tuột xuống, lộ ra một lưỡi dao găm, đâm thẳng vào Hoàng thượng.
Người lập tức hộc máu tươi.
Hoàng thượng cúi đầu nhìn mũi dao lóe sáng dưới trăng, tựa hồ chưa kịp tin bởi chính đôi tay này từng kiên cường che chắn trước mặt người.
Tiểu Đức Tử vừa tính kêu lên, liền bị Nhũ nương bịt chặt miệng.
Ta vẫn quỳ ở khoảng cách không xa, giữ nguyên lễ nghi từ lúc Hoàng thượng vừa bước vào, sắc mặt vô cảm nhìn cảnh A Tỷ ra tay.
Hoàng thượng đặt tay lên chuôi kiếm, đôi mắt sắc lẻm nhìn A Tỷ: “Nàng muốn giết Trẫm?”
A Tỷ hơi cúi mình: “Phải.”
“Người đâu!”
Hoàng thượng gào lớn nhưng Tiểu Đức Tử đã bị bịt miệng, đám thủ vệ ngoài cửa cung đều bị hạ mê dược.
Vết thương Hoàng thượng vẫn không ngừng rỉ máu, giọng người như muỗi kêu: “Niên Ngân Lịch, Trẫm đối với nàng không tốt sao?
Hậu cung giai lệ đông vậy, chỉ mình nàng sinh được hoàng tử, nàng và Ngọc Kính hãm hại hài tử của Thính Chúc, Trẫm đã nặng tay trừng phạt ư?
Trẫm có tệ với nàng không?”
Sức nơi tay A Tỷ chỉ lơi ra trong khoảnh khắc, đoạn lại đâm sâu hơn: “Nhưng sự tốt của ngươi đều là lừa lọc!
Ngươi có thể đối tốt với ta, cũng có thể đối tốt với kẻ khác, còn cùng Thính Chúc âm thầm hại ta!
Ta có thể chẳng cần gì hết!
Thính Chúc muốn giết ta cứ việc, ta với ả vốn chẳng khác nhau, đều cướp kẻ người khác yêu.
Nhưng Ngọc Kính thì có lỗi gì?
Muội ấy mới 6 tuổi vào cung, chỉ là nạn nhân của thế gia.
Không có ta, muội ấy dựa vào ai?
Nếu muội ấy chết, ta làm sao đối diện chính mình?”
A Tỷ dồn lực đẩy lưỡi dao.
Hoàng thượng nỗ lực giãy giụa: “Tha cho Trẫm, Trẫm sẽ để hai người rời cung, giết Thính Chúc, dập đầu tạ tội.”
“Không cần.
Trong chốn cung cấm, chim còn liều mạng vì miếng ăn, ta phải bảo vệ con chim non sau lưng ta.”
A Tỷ rút phắt lưỡi dao.
Lập tức, máu tuôn ra xối xả theo nhát rút.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn A Tỷ cho đến khi tắt thở.
Tiểu Đức Tử trông thấy, đôi chân bủn rủn, Nhũ nương buông tay, hắn chỉ vào chúng ta lắp bắp: “Các ngươi… đây là tội giết vua!”
A Tỷ cúi nhìn những giọt máu từ đầu dao đang rơi: “Đức công công, người không muốn phụng dưỡng mẫu thân già tóc bạc nơi quê nhà nữa sao?”
Tiểu Đức Tử gục đầu quỳ xuống lạy Tỷ, giọng bi thương: “Hoàng thượng… băng hà vì bạo bệnh!”
Ta như kẻ đứng ngoài xem tuồng, cho đến lúc tê chân, động đậy một chút liền ngã khuỵu, mới sực tỉnh ta là người trong cuộc.
A Tỷ ngoái đầu lại thấy ta sững sờ.
Tỷ vội lau sạch máu trên tay, bịt mắt ta, đưa ta về tẩm điện, cài then cửa, tựa như vậy, mọi chuyện bên ngoài chẳng còn liên quan ta nữa.
Tỷ đặt ta lên giường, tự tay cởi áo cho ta, dịu giọng: “Đêm nay, Ngọc Kính ngủ say, chẳng biết chuyện gì.”
Ta giữ lấy tay A Tỷ: “Ngọc Kính sẽ mãi bên Tỷ.”
A Tỷ im lặng, chỉ đắp chăn cho ta rồi một mình rời đi.
Ta nhìn cánh cửa hồi lâu, gắng gượng ngồi dậy, ôm cột giường mà “oẹ” một tiếng nôn ra.
Không rõ nôn bao lâu, vừa định bước xuống giường thì mùi hương lạ trong điện khiến ta chìm vào giấc ngủ.
Tờ mờ hôm sau, cả cung đã treo lụa trắng.
Nhũ nương cũng biến mất.
Ta vớ bừa một tấm áo choàng khoác lên, mở cửa cung Phượng Nghi, kéo một cung nữ qua: “A Tỷ của ta đâu”
“N… Nhuyễn phi nương nương đang ở cung Vĩnh Xuân ạ.”
Ta nhíu mày: “Tại sao lại ở cung Vĩnh Xuân?”
Cung nữ run giọng: “Hoàng thượng… băng hà rồi.
Bên cung Vĩnh Xuân, nương nương ấy nghe tin xong phát điên, cứ gào là Nhuyễn phi nương nương giết Hoàng thượng.”
Ta loạng choạng tới cung Vĩnh Xuân, đến cửa cung thì nghe giọng A Tỷ: “Ngụy phi nương nương quá sầu nên lú lẫn, muốn mưu hại bổn cung, ban cho nàng một dải lụa trắng đi.”
“Niên Ngân Lịch, ngươi dám!
Ta đường đường là Công chúa Nam Quốc!”
Thính Chúc căm hận nói: “Ngươi sát hại Hoàng thượng, đám triều thần kia nhất định không tha cho ngươi.”
A Tỷ cười nhạt: “Hoàng thượng băng hà rồi, hài tử duy nhất của ngài là con ta sinh.
Kẻ chỉ dưới một người, trên vạn người là phụ thân ta.
Tướng quân chinh nam là huynh ta.
Thượng thư lệnh là ngoại tổ của Ngọc Kính!
Ai không tha được ta?
Huống hồ, ngươi nhiều lần nhằm vào ta thì thôi, lại dám hạ độc Ngọc Kính, ngươi lấy đâu ra lá gan lớn thế?”
Ta tựa vào tường, sống mũi cay xè.
A Tỷ từng nói, nhân gian ai cũng khổ, cần phải thiện đãi họ.
Giờ đây, vì một chữ “yêu,” và vì ta, Tỷ đã buông tay khỏi thiện lương ấy.
Ta nghe A Tỷ cười tiếp: “Hơn nữa, ngươi cũng chẳng vô tội.
Ba năm nay ngươi ở trong cung, hay qua lại với nội ứng Nam Quốc.
Dù không phải tư thông nhưng cũng là thông đồng địch quốc.
Con đường vắng ngươi hay đi lúc mang thai chính là nơi các ngươi hẹn nhau trao tin.
Bất kể Ngọc Kính có phá thai ngươi hay không, ngươi cũng đâu định để chúng ta sống vì ngươi muốn chẳng riêng gì ái tình, mà cả quyền thế.
Chỉ khi chúng ta chết, ngươi mới nắm trọn hậu cung, Nam Quốc mới được yên.
Có phải thế không?”
Thân hình Thính Chúc sững lại, vẻ giằng co trên mặt nàng biến mất, rốt cuộc quỳ bệt trên đất.