Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

44

Nếu kiếp là số mệnh đã định, thì việc hóa giải cũng phải trả giá.

Tôi có thể nằm trên giường ăn táo là ngày thứ tư sau khi ra khỏi ICU.

Bác sĩ nói vô cùng nguy hiểm, chỉ lệch thêm một chút thôi là sẽ đâm trúng tim rồi.

Lúc tỉnh lại trong ICU, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Hạ Tranh mặc đồ vô trùng, anh ngồi xổm giường nói với tôi: “Lần này em nhất định phải vượt . Nếu em không vượt , anh cũng không sống nổi.”

Tôi chớp mắt với anh , nghe thấy rồi!

Anh cười, nụ cười lẫn cả nước mắt.

Tống Tuấn Thư tỉnh sớm hơn tôi, vừa mở mắt ra câu đầu tiên là: “Mẹ nó, là mạng lớn thật!”

Mẹ hắn ngồi giường khóc: “Nếu không phải vì con còn thế này, mẹ thật sự muốn cho con một bạt .”

đứng cũng khóc: “Dì đừng hiểu lầm, Tuấn Thư từ trước giờ đều rất cứng cỏi mà.”

Tống Tuấn Thư cố gắng nhếch mép: “Hai bà chị, bây giờ không phải lúc bàn này đâu!”

Hắn chỉ bị thương ngoài da, không lâu sau đã có thể ngồi xe lăn tới xem tôi: “Chậc chậc, con nhóc xui xẻo này, mới ra khỏi đây chưa bao lâu lại quay lại rồi!”

Hạ Tranh gọt táo, một dao đâm xuống trái táo: “Đây gọi là người ngốc có phúc của người ngốc! Phúc lớn mạng lớn! Hóa nguy thành an! Bình an vô sự!”

, anh nói cái gì cũng !”

Lúc và Hạ Tranh không chú ý, Tống Tuấn Thư lén ghé sát lại nói với tôi: “Thật ra lúc hôn mê tôi mơ thấy mình rồi, ôi trời… mọi người khóc sống khóc , tôi thấy không nỡ rời đi nên tỉnh lại luôn.”

Tôi cũng ghé đầu : “Thật ra tôi cũng mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy Hạ Tranh khóc sống khóc , thế là tôi tỉnh.”

Tống Tuấn Thư chửi: “Mẹ nó, đồ đầu óc toàn tình yêu!”

45

Sau mấy ngày hồi phục, Hạ Tranh cuối cùng cũng kể hết mọi với tôi.

Anh nói, khi chúng tôi nhau, tôi chỉ là một người đơn độc, không thích, sống một mình.

Lúc đó anh cãi nhau với gia đình nên bỏ nhà đi, sau đó bị vệ sĩ nội cử đánh cho một trận ra trò, còn cảnh cáo không về nhà, phải tự kiểm điểm ngoài đời.

Trời mưa lớn, anh mang theo vết thương ngồi đường, thê thảm hết mức.

Người đi đường cũng tránh né, chỉ có tôi dừng lại.

Tôi gật đầu: “Tôi là người tốt bụng vậy đấy.”

Hạ Tranh hừ nhẹ: “Đó là vì tôi rách quần của em!”

Anh nói anh đã bịa ra một quá khứ đáng thương kể lể với tôi, rằng anh mồ côi, không có người , phạm lỗi nên bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, đời sống chán nản, chẳng thiết sống , không nơi nương tựa, nếu không ý thì sẽ tự sát.

Nếu cho anh một bát cơm, anh sẽ còn hy vọng sống tiếp.

mà ngờ mấy lời đó lại lúc chạm tới tôi, bởi vì lúc đó tôi cũng là một người vậy.

Mồ côi đơn độc, không thích, không nơi nương tựa.

Hạ Tranh bỏ nhiều chi tiết, chỉ nói một điều: “Chúng cãi nhau nên lỡ mất ngày 520 đi đăng ký kết hôn. Sau đó chuẩn bị xong xuôi cưới, thì em nạn xe, không còn sống .”

Anh không muốn nhắc lại này, chỉ nói một điểm chính: “Tiểu Tiểu, em có biết không? Tài xế gây nạn lần này, chính là người đã tông em vài sau.”

“Sau khi đâm bảng quảng cáo, hắn tại chỗ.”

Bàn tay số mệnh, xoay chuyển càn khôn!

46

Tất cả những người tham gia vụ cóc đều tặng vé tù: bọn cóc, Hà Châu Anh, thậm chí cả Hà Triều Triều cũng dính líu.

Hai mẹ con họ đã khổ một thời gian dài, sau khi Hứa Ứng Tân thì đỉa vật chủ, không hút không ngừng.

Nhưng lòng tham không đáy, cuối cùng cũng tự hại mình.

Cha tôi, Hứa Ứng Tân, cũng vinh dự nhận vé tù vì tội phạm kinh tế, không liên quan cả, hoàn toàn do tự .

Nghe nói hôm bị cảnh sát , khóc lóc om sòm, cứ gào lên rằng con rể mình là người giàu, đòi luật sư.

Ma cũng chẳng thèm ý tới , tôi đã quá thất vọng với rồi.

Tất cả tù, tuyệt thật.

47

Tôi nói với Hạ Tranh: “Tôi thật sự không còn người .”

Anh chẳng hề hoảng, lại gần hôn lên má tôi: “Không phải vẫn còn một người ứng cử à?”

Tôi cố nhịn cười, đưa ra yêu cầu: “Thử việc một , đánh giá rồi mới chuyển chính thức.”

“Không thành vấn đề.” Hạ Tranh hớn hở, “Nhưng tôi muốn thể hiện chút sở trường trước.”

Anh nâng mặt tôi lên và hôn xuống.

48

Đám cưới là sau hơn một , Hạ Tranh chính thức đưa tôi về nhà người của anh.

Hạ Vinh Anh chỉ thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng đền đáp rồi, ngày cũng chạy theo sau lưng người ! Tôi chỉ sợ nó bị chơi xong rồi bị đá!”

Hạ Tranh hừ một tiếng: “ gì có đó! Con là bảo bối trong tim cô !”

Hạ Vinh Anh quay người đi lấy roi: “Mất mặt quá! Đồ không biết xấu hổ! Bớt nói mấy lời ghê tởm đó đi!”

Tôi vội kéo Hạ Tranh chạy trốn, mẹ nó, lão này hung dữ thật!

Người lớn trong nhà không nói gì thêm, nhà họ Hạ cũng không còn phản đối .

Lúc tổ chức hôn lễ, Tống Tuấn Thư phù rể, phù dâu.

vẫn mê mẩn kiểu đầm xẻ sâu gợi cảm, chọn một chiếc váy phù dâu rồi đứng soi gương cười tít mắt, Tống Tuấn Thư không chịu nổi, cố gắng che lại: “Cái váy này nhìn là biết thiếu vải! Dư ! Tôi khuyên cô đừng nó chiếm tiện nghi!”

giơ chân đá: “Cút ngay!”

Tôi thì thầm tám với Tống Tuấn Thư: “Thật ra tôi thấy… tính cách của mạnh mẽ vậy, chẳng giống chút với kiểu chị đẹp quyến rũ cả!”

Tống Tuấn Thư khinh thường tôi: “Cô biết cái gì, tôi nói là dục姐 chứ không phải御姐!”

Phải rồi, đỉnh thật!

49

Một ngày đó tháng 6 2023, tôi và Hạ Tranh lái xe ngang dưới nhà khu cũ.

Đường bị tắc, chúng tôi chạy chậm.

Trong lúc đó, tận mắt chứng kiến một vụ nạn ở làn , may mắn không bị thương.

Sau khi thấy nạn này, sắc mặt Hạ Tranh tái nhợt, mồ hôi vã ra khắp người, cầm không nổi vô lăng .

Cuối cùng phải gọi tài xế thay thế lái xe về, cả đêm anh bất an, ngồi không yên, tôi hỏi thế cũng không nói.

Nửa đêm tôi dậy uống nước, mở mắt ra đã thấy anh nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt sáng rực.

Tôi giật mình nhảy dựng lên, đưa tay sờ trán anh: “Hạ Tranh, anh bị điên rồi hả?”

Tình trạng này kéo dài gần một tuần, ban ngày tôi đi đâu anh theo đó, ban đêm anh thức trắng cả đêm, tôi hỏi gì cũng không chịu trả lời.

Tôi đầu cảm thấy có vấn đề, định đưa anh đi khám thì…

Sáng ngày thứ bảy, Hạ Tranh lơ mơ nắm tay tôi thì thào một câu: “Tiểu Tiểu, kiếp nạn rồi…”

50

Tôi tên là Hứa Tiểu, từ nhỏ đã mất mẹ, tình mỏng manh.

Sau khi mẹ kế nhà, tôi bị bà và em kế đủ kiểu ức hiếp, cha tôi thì ngơ.

Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng. Tôi và họ đấu vài , khi trưởng thành thì cãi nhau với cha, đầu sống một mình.

Với tôi, thời gian khó khăn nhất trong là Tết. Con phố từng náo nhiệt nay trống rỗng.

Tôi đi một mình, mang theo cái bóng, từ đầu phố tới cuối phố, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn.

Dưới trời pháo hoa rợp trời, tôi nhìn thấy cảnh gia đình người vui vẻ sum vầy, so với bóng dáng đơn độc của mình.

Cuộc sống đối với tôi là một người chống lại bốn phương tám hướng.

Tôi chỉ có một người bạn, cậu thích tự do, tôi thì thích trầm lặng.

Không liên lạc thường xuyên nhưng tình cảm sâu nặng.

Là bạn, cũng giống người , anh em. Tôi thường nghĩ liệu khi sẽ mất đi cậu .

Có lẽ là khi cậu lập gia đình.

Tôi từng nghĩ cuộc đời này sẽ vậy thôi, tuy không có nhiều, nhưng đồng nghĩa với việc cũng không mất nhiều.

Cho một ngày, có một người đàn tên là Hạ Tranh gõ cửa nhà tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương