Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Bàn tay đang lau nước mắt của anh khựng lại.
Vẻ mặt không thể tin nổi:
“Em nói cơ?”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh,
chỉ kiên quyết nói:
“Bạo lực đình không có chuyện chỉ một lần!
Dù trước kia vì lý do tôi không hôn với anh,
thì bây giờ, tôi nhất định phải hôn!”
Anh bật cười, cười mức tức giận:
“Diệp Mộng Chi, em đang nói cái đấy?
Anh bạo hành em á?”
“Anh nó đã bao giờ đánh em chứ?!
Em nói cho anh!”
Tôi ngây người.
Nhưng…
bạn trai và vị hôn phu đều nói anh bạo hành tôi ?!
Nhưng nhìn anh bây giờ,
không giống đang nói dối một chút nào cả…
Trời ơi, rốt là ai đang lừa tôi vậy?!
Chơi đùa một đứa mất trí như tôi vui lắm sao?!
Lương tâm còn không?
…Thôi được.
Chuyện … sau sẽ điều tra .
Tôi lập tức xoay chuyển tình thế,
cười toe toét, nắm tay anh:
“Hahahaha… Đùa anh !
Em đang diễn thử thôi~
Diễn xuất của em sao? Đạt chưa?”
Sắc mặt anh vẫn không được vui, giọng trầm xuống:
“Đừng bao giờ để anh nghe hai chữ ‘ hôn’ nữa.
Trong từ điển sống của anh,
không có lựa chọn .”
Tôi vội vàng nép vào lòng anh, nịnh nọt:
“Đương nhiên rồi! Làm sao em dám~”
16
Người đàn ông tôi thầm mến suốt bao năm — lại chính là chồng tôi.
Anh ân cần lau mặt, lau tay,
cẩn thận đỡ tôi đi vệ sinh,
như thể tôi là một búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Anh còn mua quà tặng tôi,
rồi dịu dàng bàn với tôi:
“Cuối tuần cùng anh nhà bố em ăn cơm nhé?”
Khi anh đi vào nhà vệ sinh,
tôi lén mở điện thoại của anh.
Mật khẩu là… ngày sinh nhật của tôi.
Tôi vội vàng lướt tin với tốc độ ánh sáng…
Và rồi —
Trời ạ!
Ngay cả sử trò chuyện với chồng cũng bị xóa sạch trơn!
Tên nào vô nhân tính mức xóa sạch quá khứ của tôi như vậy?!
17
Tuy trong phần tin không có sử với tôi,
nhưng khi vào phần album ảnh, ghi chú, ứng dụng đặt ,
và một vài mục tin lưu trữ…
Tôi phát :
Chồng tôi và tôi từng cực kỳ ngọt ngào.
Gần như ngày nào cũng tin, chia sẻ mọi thứ trong sống.
Rất nhiều lời tỏ tình, nũng nịu, “anh em”, “ em”…
Không có chút dấu hiệu nào cho bạo lực đình cả!
Hơn nữa, dù ký ức của tôi dừng ở thời cấp ba,
nhưng tôi nghĩ —
dù trưởng thành có thay đổi, tôi cũng không thể một kẻ đánh .
Khi ở bên anh, tôi hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi,
ngược lại, còn dính anh, được ôm, được “贴贴”。
Trong sử trò chuyện, tôi anh:
• Hay mua bánh ngọt nhỏ hoặc hoa tươi cho tôi khi rảnh
• Lúc đi công tác, sẽ chuẩn bị sẵn tủ lạnh đầy ắp đồ ăn
Ví dụ như gần đây anh đi công tác hai tuần,
trước khi đi, đã nhét đầy tủ lạnh bằng:bánh bao, sủi cảo, màn thầu,…
Tất cả đều là anh tự làm.
Tôi không thích ăn đồ ăn — điều tôi .
Tôi chỉ thích ăn món nhà làm, đặc biệt là sủi cảo – bánh bao,
tuyệt đối không ăn đồ đông lạnh mua ở siêu thị.
→ Như vậy thì…
người chồng , hình như… cũng ổn đấy chứ?
18
Nhưng … nếu vậy…
Tại sao tôi lại ngoại tình?!
Còn có tới hai người đàn ông luồng?!
Tôi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Tôi không thể nào là loại người tồi tệ được!
Từ nhỏ lớn, tôi là một học sinh ba tốt chuẩn mực:
Đội viên xuất sắc
Vào Đoàn, rồi vào Đảng
Phát biểu dưới cờ, hô to dõng dạc đầy chính khí
Tôi là cô gái lý tưởng – có lý tưởng, có đạo đức, có niềm tin!
Hồi học cấp hai, cấp ba, bao nhiêu “công tử bướm hoa” theo đuổi, tôi đều kiên định từ chối, không bao giờ sớm.
Một trong những ước mơ của tôi là:
Trở thành một người vợ đảm – hiền, xây dựng một đình ấm áp.
Chẳng lẽ lớn lên rồi, tôi lại có… ba đình ấm áp một lúc à?!
Không đời nào!
→ Vấn đề… chắc chắn nằm ở người khác.
Nhưng có vẻ…chồng tôi không biết tôi có quan hệ luồng.
Còn hai người kia —biết tôi đã kết hôn, nhưng không biết tôi còn có người thứ ba trong mối quan hệ.
Kết luận:
Trong khi hôn nhân không có vấn đề, việc ngoại tình là sai rành rành.
Tôi siết chặt nắm tay.
Bây giờ tôi phải:
1. Làm toàn bộ sự thật
2. Chấm dứt quan hệ với hai người luồng
3. Trở lại với chồng, quay đình chân chính của .
19
Tôi lần lượt gửi tin cho Phó Trầm và Văn .
• Với Phó Trầm, tôi nói rằng cần thẳng thắn nói chuyện hôn với chồng, nên tạm thời đừng liên lạc.
• Với Văn , tôi viện cớ phải tăng ca ở công ty, bảo anh đừng bệnh viện nữa.
Tôi nghĩ nên bắt đầu chia tay từ phía Văn .
Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, việc chia tay sẽ ít rắc rối hơn.
Khi nhận được phản hồi từ họ,
tôi giơ ngón cái tay phải, vô cùng thuần thục …
ấn giữ khung trò chuyện, rồi bấm “Xóa hội thoại”.
…
Rồi đột nhiên tôi choáng váng.
Tôi trừng mắt nhìn ngón cái của , không nói nên lời.
“ kiếp! Thì ra là mày!!
Mày chính là đứa đã xóa hết toàn bộ sử trò chuyện của tao!!!”
Chồng tôi vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc tôi.
Tôi dựa vào lồng ngực vững chãi của anh,
tay đùa nghịch những ngón tay thon dài,
hai người cùng nằm trên giường xem phim truyền hình.
Chẳng bao lâu, anh đã tựa vào đầu giường ngủ gật.
20
Anh từng nói:
để có thể trở sớm,
anh đã phải mỗi ngày chỉ ngủ 3–4 tiếng,
rồi làm việc điên cuồng để kết thúc dự án trước thời hạn.
Tôi ngẩng đầu, nhìn quầng thâm rệt dưới mắt anh,
tim tôi bỗng chốc thắt lại.
Nếu chồng tôi chưa từng phản bội tôi,
vậy thì việc tôi ngoại tình…
có thể nào tự tha thứ được không?
Không thể.
Tôi sẽ tự mắng bản thân là rác rưởi!
Phải chấm dứt!
Tôi phải chia tay với cả hai người đàn ông kia.
Nhưng làm sao để mở lời?
Phó Trầm thì đang định giới thiệu luật sư để tôi hôn,
Văn thì đang cùng tôi chuẩn bị có con.
Việc … thật sự không đơn giản.
21
Sau một ngày ở bệnh viện,
sĩ nói tôi không có đáng ngại,
thế là tôi rôm rả sống lại như chưa từng bị tai nạn,
và theo chồng nhà.
…
Nhà anh là một căn hộ duplex, hai tầng. Không tệ! Không tệ chút nào!
Trong nhà được dọn dẹp ngăn nắp – sạch sẽ – ấm cúng.
Mang đúng cảm giác “có người thương đang chờ ”.
Phòng của hai tôi ở tầng hai.
Trên tường là ảnh cưới của hai người.
Trong ảnh —
• Chồng tôi mặc âu phục, rất điển trai, nét mặt điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn tôi.
• Tôi mặc váy cưới trắng, dịu dàng – e thẹn – xinh đẹp, ánh mắt trao anh đầy ngọt ngào.
Phòng ngủ là phòng suite, rất rộng,
thiết kế sang trọng, ấm áp và thoáng đãng.
→Tóm lại:
sống hôn nhân tại… hoàn toàn không giống một hôn nhân tồi tệ.
22
Bên , trên chiếc bàn trà trong phòng khách,
tôi nhìn một cuốn album ảnh được đặt ngay ngắn ở .
Tò mò, tôi mở ra xem —
toàn bộ đều là ảnh chụp chung giữa tôi và chồng.
Có ảnh tôi đi chơi ở ,
cũng có ảnh sinh hoạt đời thường trong nhà,
thậm chí chỉ là bữa ăn bình thường ở quán nhỏ,
vẫn được anh in rửa ra, cẩn thận lưu giữ.
Có những bức là từ thời còn đi học, nét mặt tôi khi còn rất ngây thơ – non nớt.
Cũng có những bức là khi đã đi làm, nét mặt trở nên chững chạc – trưởng thành hơn.
Điều đáng nói là… mỗi bức ảnh đều thể ràng rằng:
tôi nhau.
tôi từng cực kỳ hạnh phúc.
Tôi dần đoán ra —
có lẽ tôi nhau từ thời đại học.
Trong một trang ảnh, tôi cả hai đứng trước cổng trường đại học R,
trên tay cầm giấy báo trúng tuyển, mặt ai cũng rạng rỡ tươi cười.
Tôi cười ngọt ngào, đôi mắt ánh lên sự ngại ngùng tuổi mới lớn.
Còn anh — đứng cạnh tôi, tay ôm vai tôi, nở nụ cười dịu dàng như ánh nắng.
…
Tôi lại —
cấp ba, tôi đã từng thích Trần Ngôn.
Khi anh học lớp 12, tôi mới lớp 10.
Sau , anh đỗ vào Đại học Q ở thủ đô.
Bố tôi không tôi rời xa thành phố S,
nhưng cuối cùng tôi vẫn nộp đơn vào Đại học R — cũng ở thủ đô.
Vì tôi …
gần anh hơn.
Nhưng trong ký ức tại, tôi chỉ khoảnh khắc được nhận vào R đại,
chứ không được đoạn nào sau cả.
Tôi còn từng trăn trở xem phải cớ để bắt chuyện với anh…
Chẳng ngờ…
những chuyện tôi còn chưa kịp làm,
thì bây giờ — đã là chồng chồng vợ vợ với nhau rồi.
Tôi nhìn những tấm ảnh ,
trong lòng trào lên một cảm xúc cực kỳ xấu hổ và áy náy.
Người đàn ông tôi từng ngưỡng mộ, từng theo đuổi, từng mơ mộng…
tại đang là chồng tôi — người từng cùng tôi đi qua bao năm tháng.
Và tôi… lại từng nghi ngờ anh,
thậm chí còn suýt hôn để chạy theo người khác.
Tôi đang lật giở những niệm năm xưa,
định xem đã sống những năm tháng trưởng thành ra sao…
Thì bất ngờ —
chồng tôi từ phía sau ôm tôi.
Hơi thở anh phả nhẹ bên tai.
Anh cúi xuống, bắt đầu hôn nhẹ lên cổ tôi.