Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

27

Nhưng, ở bên chùa Phạn Âm, ta xuống xe ngựa thì ngay Đích nữ của Thừa .

Nàng ta chưa từng ta, nhưng lại nhận ra ta.

Nàng ta nói có chuyện muốn nói với ta, mời ta lên xe ngựa.

Nhưng, ta không muốn.

Nàng ta ghé sát lại gần, uy hiếp: “Tiện nhân, đừng có mà không biết điều! Ngươi tưởng ngươi có t.h.a.i là có bằng t.ử quý sao? Ngươi cẩn thận có mạng mang thai, mà không có mạng để sinh!”

Ta giật mình!

, Phương Nhược Khê dùng sức kéo ta.

Cổ trắng ngần của ta lộ ra một đoạn, chiếc vòng hồng ngọc xuất hiện.

Thấy vậy, Phương Nhược Khê sững sờ!

Tiếp đó, nàng ta cướp chiếc vòng hồng ngọc nói: “Sao ngươi lại có? Sao… bà ta sao lại đưa cho ngươi? Cái phải là của ta! Của ta…”

Ta thấy nàng ta như phát điên, vội vàng la lớn.

Nhưng, không thấy Liễu Nhi đâu.

Thị vệ ngầm đi theo bảo vệ xuất hiện, kéo Phương Nhược Khê ra, che chở cho ta.

“Phu nhân, người không sao chứ?”

Ta lắc .

“Phu nhân? Phu nhân gì? chẳng qua là một tiểu thiếp hèn mọn… không phải phu nhân, sao xứng có vòng hồng ngọc… Đó là thứ mà chủ Lục mới có sở hữu! Ta là thê t.ử tương lai của Lục Dương, ta mới là chủ tương lai của Lục …”

Thị vệ đ//ánh ngất Phương Nhược Khê, nhét thẳng xe ngựa của nàng ta.

Bị một phen như vậy, ta cũng không lòng dạ nào đi phương trượng nữa, dặn phu xe quay về.

, Liễu Nhi vội vã chạy tới, nói rằng ban nãy nàng ta vội đi giải quyết nỗi buồn.

28

Ta về đến phủ, Trưởng công chúa vội vã tới.

Đây là lần tiên bà ấy ta sau khi ta dọn sân của bà ấy.

“Ra mắt Trưởng công chúa.”

Ta định hành lễ, nhưng bà ấy đưa đỡ ta.

Bà ấy ra hiệu cho Hải ma ma.

Hải ma ma gật , xoay người đi ra .

phòng, truyền đến tiếng kêu của Liễu Nhi: “Không liên quan đến nô tỳ, là phu nhân tự nói muốn đi…”

Hải ma ma: “Lôi ra , đ//ánh hai mươi trượng.”

Trưởng công chúa nhìn ta, hỏi: “ có muốn gi//ếc ch//ếc nàng ta không?”

Ta ngước mắt, không hề ngạc nhiên khi bà ấy hỏi vậy.

“Không ạ.” Ta lắc .

Tai mắt của người khác, đôi khi cũng có dùng cho mình.

Trưởng công chúa ngồi xuống, ra hiệu ta cho ta ngồi xuống.

Bà ấy nhìn ta, mỉm cười: “Sau , cũng giống như Dương nhi, gọi ta là thân.”

Ta kinh ngạc nhìn bà ấy!

Ở triều ta, thiếp không không được nuôi nấng cái của mình, cũng không được gọi chồng là phu quân, càng không có tư cách gọi mẹ chồng là thân, hay nương.

Đó là quyền lợi của chính thê.

Ta đột nhiên nhớ tới chiếc vòng hồng ngọc, Đích nữ của Thừa nói đó là vật thuộc về chủ Lục .

tin hắn không?” Trưởng công chúa hỏi.

Ta biết bà ấy hỏi không phải là Liễu Nhi.

Ta thành thật gật : “Tin.”

Trưởng công chúa: “Nhưng d.a.o động.”

“Không có.” Ta nói: “ là… có chút hụt hẫng.”

“Tại sao?” Bà ấy hỏi.

Ta cụp mắt, cuối vẫn ngại không dám nói.

Hay nói đúng hơn, ta không có tư cách để mong cầu.

Trưởng công chúa đợi một , không thấy ta trả lời, mỉm cười, giọng nói vô dịu dàng:

“Nhiều năm về trước, có người nói với ta, nhà hắn có tổ huấn. đời yêu một người, không yêu thì không cưới.”

“Nhi t.ử của hắn, đặc biệt giống hắn.”

29

Mấy nữa trôi qua.

Trong cung truyền đến tin tức, nói Bệ hạ bị bệnh.

Trưởng công chúa cung hầu bệnh.

Ta m.a.n.g t.h.a.i qua ba tháng, tình trạng ốm nghén đỡ hơn, nhưng lại vô buồn ngủ.

chập tối, ta đang mơ màng ngủ thiếp đi, thì cảm giác có người bên cạnh.

Ta giật mình tỉnh giấc… rơi một cái ôm ấm áp.

quân…”

Chàng nằm nghiêng ôm lấy ta: “Đừng động.”

, phòng là Liễu Nhi đang gác đêm.

Ta ở trong lòng chàng, gật gật .

Chàng hôn lên tai ta.

Gò má.

Môi.

Nồng nhiệt mà kiềm chế.

“Nàng phải đi.”

Toàn thân ta cứng đờ.

Chàng nhét một vật gì đó và một mẩu giấy lòng bàn ta.

chàng nhẹ nhàng đặt lên bụng ta.

“Nếu như…”

Ta khẽ hôn lên môi chàng!

Không có nếu như.

quân, ta đợi chàng.

30

Trong đêm đen, khinh công của Lục Dương, xuất thần nhập hóa, đến đi không dấu vết.

Ta mượn ánh nến, mở mẩu giấy kia ra.

Trên đó có một địa .

Và lời giải thích về tấm lệnh bài Lục Dương đưa cho ta.

Lệnh bài huyền thiết, lệnh điều động của chủ Lục .

điều động tất thế lực ngầm của Lục , bao gồm Trưởng công chúa.

Sau khi ta ghi nhớ kỹ, đốt mẩu giấy thành tro, vo nát tro tàn.

hôm sau, ta căn dặn Hà ma ma, nói ta muốn về quê một chuyến.

“Vâng, phu nhân, nô tỳ lập tức cho người đi sắp xếp.”

“Nhanh lên, giờ Thìn mai xuất phát.” Ta nói.

31

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa lớn phủ đón ta.

Nhưng, ta lại trói Liễu Nhi lại, ném lên xe ngựa.

Trước đó, Liễu Nhi mặt mày đầy kinh ngạc.

Dược hiệu phát tác, trước khi lưỡi bị tê liệt, nàng ta hỏi: “Ngươi… sao lại biết…”

“Trong phủ biết ta mang thai, ngoại trừ ngươi ra, toàn bộ đều là tâm phúc của Lục .”

Ta giơ , tát cho nàng ta một bạt tai.

Uổng công trước đây ta coi nàng ta là tỷ muội tốt, vậy mà nàng ta lại muốn hại của ta, thật quá xấu xa!

“Không, không…” Nàng ta không cam tâm.

“Vị lão thần y đó… là cậu ruột của ta!”

Ánh mắt Liễu Nhi hoàn toàn tối sầm.

Tuy nhiên, nàng ta vẫn trợn tròn hai mắt nhìn ta.

“Ngươi muốn hỏi, ta rõ ràng biết ngươi có vấn đề, tại sao vẫn thuận theo ngươi, đi đến chùa Phạn Âm?” Ta cười lạnh nói: “Nếu ta không ra khỏi phủ, thì sẽ không ra được. nếu ta ra được, quân cũng sẽ phái người bảo vệ ta thật tốt.”

Ta đang mang thai, là huyết mạch duy nhất của Lục Dương.

Trong mắt một số kẻ, đây là “điểm yếu chí mạng” của Lục Dương.

Điểm yếu một khi lộ ra, những kẻ có ý đồ kia càng cảm thấy nắm chắc phần thắng, không kiêng dè, nhưng cũng thả lỏng cảnh giác.

Ta là mồi nhử do Lục Dương thả ra.

Có điều, ta là mồi nhử mà “bọn họ” không nuốt trôi được.

Sau khi Trúc dịch dung Liễu Nhi thành bộ dạng của ta, “dìu” lên xe ngựa rời đi, ta cũng dịch dung thành một tráng hán giao rau, ngồi xe bò chở rau rời khỏi Lục phủ.

Trúc là một trong những t.ử sĩ mà Trưởng công chúa sắp xếp cho ta, am hiểu thuật dịch dung.

Sau đó, ta dựa dịch dung để giấu trời qua biển, xuất phát về phía Đông.

Mấy sau, chúng ta đến địa mà Lục Dương đưa.

Lại mấy nữa, tin tức truyền đến.

Kinh thành truyền khắp, nói Trắc phu nhân của Lục quân trên đường về quê thăm thân, không may phải sơn phỉ cướp bóc.

Ngựa bị hoảng sợ, người lẫn xe nhau lăn xuống vách núi, ch//ếc không toàn thây.

32

“Haiz!” Ta nhìn thở dài.

Trúc an ủi: “Phu nhân, ta ch//ếc không đáng tiếc! Người cần dùng chút mưu kế, ta lập tức gửi tin cho Thiên kim Thừa , không ngờ đường ch//ếc đó lại là tự ta tính toán cho mình.”

Mai cũng hùa theo: “Trời làm nghiệt tha, tự làm nghiệt không sống!”

“Không phải…” Ta bưng , lắc : “Ta thở dài là vì ta ăn hết lớn rồi, mà vẫn muốn ăn! Đây là chuyện gì vậy?”

Một gỗ, bằng sáu bát bình thường.

Cúc, Mai: “…”

Hay là, người ăn luôn cái đi?

“Vậy đi, các ngươi mau đi kiếm cho ta một gà rưới mỡ đến đây!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương