Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tôi ngồi trên sàn, nghịch tóc của Đào Yêu Yêu. Quả nhiên là đối tượng được bà tập trung bồi dưỡng, ngay cả từng sợi tóc đẹp một cách hoàn hảo.
Đào Yêu Yêu anh ta bước về phía mình, vừa ôm vừa khóc nức nở: “Anh Bạch, Yêu Yêu đau quá~!”
Bạch Ngũ lướt qua bà , một cước đá bay Đào Thần chắn trước anh ta, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa: “Đã nói bao nhiêu lần , đừng đi chân đất.”
“Sao không đi xem vị hôn thê của anh đi?”
“Đi thôi, công chúa của tôi!” Anh ta bế thẳng tôi lên, “Sao lại nhẹ bẫng thế !”
“Tôi là linh hồn mà, đương nhiên là nhẹ !”
Bạch Ngũ, chính là Bạch Vô Thường.
Một con người, nghe nói phong , bất đắc dĩ phải thuê một con người Vô Thường, những chuyện bên ngoài đều do anh ta xử lý.
Tôi nghiêm túc nghi ngờ, là một hành động bất lực vì Diêm Vương không đánh lại anh ta.
Xe dừng lại an toàn trước cổng nhà họ Bạch, bề thế hơn nhà họ Đào . Anh ta đã bươn chải bên ngoài mấy trăm , tài sản tích lũy đã không thể đong đếm được.
Tôi mời Diêm Vương và Mạnh Bà ăn một bữa tôm hùm đất Tứ Xuyên.
Hai người họ vừa ăn vừa khóc. Người anh em tuổi đã sống không biết bao nhiêu , vừa khóc sụt sùi vừa ngượng ngùng, cuối cùng mới nói thật. Anh ta muốn nhường lại vị trí Diêm Vương tôi để đi đầu thai.
Tôi đồng ý ngay lập tức. Ma quỷ dễ nói chuyện hơn con người .
Mạnh Bà và Hắc vui vẻ nâng ly, chỉ Bạch lặng lẽ uống hết cả chai rượu, nói với tôi một câu, “Xin lỗi.”
Tôi tiến tới, hôn anh một cái.
Mọi người đều biết tôi thích Bạch. Anh bất bất tử, tôi là Diêm Vương mới, khá là xứng đôi.
đêm , Mạnh Bà và Hắc quay về . Tôi thì ở lại nhà Bạch. Mùng Một và ngày rằm, anh thắp hương tôi, hương thơm lại ngọt ngào đến lạ.
, anh nói với tôi rằng gia đình họ Đào đã tan rã.
Trương Thúy Thúy và Dương Lâm Lâm gặp tai nạn xe hơi trên đường đến bệnh viện. Họ không chết, nhưng thương nặng. Dương Lâm Lâm liệt toàn thân, Trương Thúy Thúy trở thành người thực vật, hiện vẫn nằm trong bệnh viện của nhà họ Bạch.
khi hủy, Đào Yêu Yêu trở nên điên dại. Đào Thần vì cố ý gây thương tích nên đã bắt.
Ông không chịu nổi mạnh mẽ và độc đoán của bà , đã chuyển hết tài sản và bỏ đi.
Bà không thể chấp nhận thật , hoàn toàn phát điên.
Cậu tôi vốn quen sống phong lưu, không chịu nổi cuộc sống khổ cực, đã bán hết những gì thể bán trong nhà. Cuối cùng, cả gia đình không biết đã đi đâu.
Bạch lần theo manh mối của bạn học cũ của mẹ tôi, đã tìm ba tôi.
Ông ấy vẫn chưa kết hôn, giáo viên tình nguyện ở một vùng . Nghe nói là nơi ông ấy và mẹ tôi gặp nhau, là điểm hẹn để hai người cùng nhau bỏ trốn.
Tôi không xuất hiện, chỉ nhờ anh ấy mang hộp tro cốt của mẹ tôi đến .
truyện – Đào Thanh
Tôi sặc bởi mùi thuốc sát trùng nồng nặc mà lại.
Mở mắt , tôi một người đàn ông râu ria lởm chởm, vẻ tuấn tú không giấu được mệt mỏi. Anh ấy nhắm mắt nhưng lông mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên. Tôi đưa tay muốn vuốt anh ấy, không ngờ lại anh ấy giấc.
“Thanh Thanh, em sao? ! !” Vẻ anh ấy bỗng chốc tan biến u sầu, cả người nhảy dựng lên chạy cửa.
Tôi mới phát hiện, mình nằm trên giường bệnh. Anh ấy nhanh chóng quay lại, còn dẫn theo vài vị mặc áo blouse trắng.
“Kỳ tích! Kỳ tích!” Vị tuổi dẫn đầu, vừa khám tôi vừa lẩm nhẩm.
Khi họ khám xong và rời đi, tôi nhìn kỹ, chỉ một đêm mà anh ấy đã già đi . Anh ấy luyên thuyên kể tôi chuyện.
Hóa , tôi đã ngủ li bì suốt bảy .
, tôi mang cái bụng bầu đi tìm anh ấy, không may ngã xuống vách . Lúc được phát hiện, tôi đã hôn mê sâu, đứa bé không còn.
Anh ấy đã đến nhà họ Đào tìm, nhưng mẹ tôi không muốn. Bà ấy nói cứ coi như đã mất đi đứa con gái .
Anh ấy mang tôi về thị trấn nhỏ, một mực ở bên chăm sóc suốt bảy . lần khuyên anh ấy từ bỏ, nhưng anh ấy vẫn kiên trì.
Tôi cười anh ấy ngốc.
Anh ấy khóc và nói với tôi, anh ấy cảm tôi sớm muộn gì sẽ lại.
Tôi lại nằm viện thêm một tháng, đủ các xét nghiệm toàn thân, đến khi nói tôi đã hồi phục tốt, anh ấy mới chịu đón tôi về nhà.
Đứng trước căn nhà nhỏ, anh ấy cười chút ngượng nghịu: “Thanh Thanh, anh sẽ kiếm tiền hơn, đổi nhà hơn.”
Căn nhà được bài trí ấm cúng, còn một chiếc giường cũi trẻ con. Anh ấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc giường nhỏ, tưởng tôi đau lòng, vội vàng đi khiêng nó .
“Cái là anh Hoa, em mãi không lại, anh không tâm trạng để xử lý.”
Hoa, là con của chúng tôi.
Tôi đưa tay ngăn hành động của anh ấy: “Anh yêu, em đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ con của chúng ta tên là Hoa, con bé đã , và xinh đẹp.”
(Hết truyện)