Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
hết huấn luyện quân sự, cô ấy không chờ nổi mà ra biệt thự bên ngoài trường.
“Lộ Lộ, giúp tôi thu hành lý nhé, cô giúp việc dưới lầu nhất quyết không cho quản gia .”
Tôi vỗ ngực đảm bảo:
“Yên tâm, cho tôi!”
Thu xong xuôi cũng có hai chiếc vali.
Vạn Ngọc Châu nhíu mày:
“Còn của cậu đâu? Sao không thấy ?”
Tôi vào chính mình — tôi á?
Cô ấy như chuyện đương nhiên, giọng dỗi yêu kiều:
“Cậu là trợ lý của tôi mà, không ở tôi thì làm sao tôi gọi là có mặt được chứ?”
Tôi vui như nở hoa:
“Rõ rồi, tiểu , lão nô tức thu !”
Nhưng Vạn Ngọc Châu thấy chiếc bao tải rắn của tôi, bên là đống quần áo cũ bạc màu giặt đến trắng phau, cô ấy khẽ phất tay.
“Lộ Lộ, vẫn là đừng nữa thì hơn.”
Tôi tức hiểu — tiểu tôi ăn mặc quá nghèo nàn rồi. lòng hơi ấm ức một chút.
Vạn Ngọc Châu tiếp lời :
“Tủ nhà tôi còn nhiều chưa mặc đến — MiuMiu, Chanel, cậu thích nào thì chọn.”
Tử Kỳ tức xen vào châm chọc:
“MiuMiu là gì cô còn chưa nghe qua ấy chứ! Mặc hiệu thì cũng vẫn là rác thôi.”
Tôi liếc cô một :
“MiuMiu thì tôi chưa chắc biết, chứ Minmin cô đeo suốt thì ai chẳng nhận ra?”
Cô theo phản xạ đưa tay che kẹp tóc trên đầu, mắng một câu “ thần kinh”, rồi kéo rèm giường lại.
Vạn Ngọc Châu chu môi một , rút điện thoại ra:
“Vậy thì tự mua vài bộ mình thích nhé.”
【Bạn có một khoản thu 50.000 tệ Alipay】
Tôi còn đang ngẩn người ra, thì Vạn Ngọc Châu kéo tôi vào biệt thự.
đầu chuyển tới, cô ấy liền nhóm lớp khoe khoang chiếc phòng rộng 200 mét vuông của mình.
【Phòng nhỏ quá ~ mẫu mới của MiuMiu nhà người không có chỗ nữa rồi.】
Ảnh đính kèm là dãy kệ tủ đầy ắp túi xách, tủ trưng bày lấp lánh, dưới đất còn nằm cả mẫu mới của MiuMiu được giao hôm .
Tôi – tư cách là fan số một kiêm trợ lý đắc lực – tức bình luận tiếp lời:
【Không phải Minmin trên đầu Tử Kỳ đâu nha~】
Giờ nhìn lại, tôi càng thấy Vạn Ngọc Châu đáng yêu vô .
một người rất giàu, mà lại sẵn sàng tiêu tiền vì bạn, thì dù có “làm màu” thế nào cũng đều trở thành dễ thương cả.
Cô ấy là thích khoe một chút thôi mà, thế thì sao?
Lưu Dĩnh không moi được gì Vạn Ngọc Châu.
Những người khác cũng chẳng khá hơn.
Nghe Vạn Ngọc Châu là đại tiểu của tập đoàn Vạn Thị, có tiền lại hào phóng.
cần nhờ cô ấy học thay một tiết thôi cũng được trả 5.000 tệ. Ai ai cũng đua nhau nịnh nọt lấy lòng.
Thế nhưng… tất cả những món quà mà tiểu nhận được —
Cô ấy đều… chuyển hết cho tôi.
cả Tần Dật cũng không hiểu sao, dạo gần đây ba hai bận lại “tình cờ” gặp Vạn Ngọc Châu khắp nơi.
Ba chữ “ đại gia” gần như viết thẳng trán cậu rồi.
Có bài học kiếp trước, tôi cất công sưu tầm cả đống tin tức về các thể loại “tra nam ăn ”, “phượng hoàng nam đội lốt người tử tế”.
Tất cả ảnh bài viết đều bị tôi photoshop… thành mặt của Tần Dật.
Tôi còn cho Vạn Ngọc Châu xem đủ thể loại kết cục bi thảm của “tiểu tam” bị vạch mặt.
về , thấy Tần Dật là cô ấy tức liên tưởng đến cảnh mình chết thảm, sợ tới mức phải tránh xa cậu tận ba mét.
Nhưng Tần Dật thì vẫn đeo không buông.
Lần “tình cờ gặp mặt” thứ 43 hôm nay —
Vạn Ngọc Châu cuối cũng thở dài, tiếng:
“Tần Dật, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Tần Dật đưa tới một bó hoa héo, vẻ mặt đầy thâm tình:
“Ngọc Châu, lúc hè cậu nhóm chuyện, tôi bị cậu hút hồn rồi.”
Vạn Ngọc Châu giả vờ kinh ngạc:
“Thật sao? Nhưng tôi nhớ người cậu thích là Tử Kỳ mà?”
Tần Dật tức phất tay, đầy khinh bỉ:
“Làm gì có chuyện . Loại người như cô , làm sao xứng tôi chứ!
“ có người cao quý như cậu – một nàng công chúa thực sự – mới xứng đáng làm người yêu của tôi.”
“Ọe!”
Tôi bước ra chắn trước mặt Vạn Ngọc Châu, giật phắt bó hoa trên tay Tần Dật.
“Nhà cậu không có gương à? Hay đến nước tiểu cũng soi không nổi nữa? Cậu nghĩ mình có tư cách kén cá chọn canh ở đây sao?”
rồi, tôi kéo Vạn Ngọc Châu bỏ , tức anh ách.
Khóe môi tiểu lại hiện một nụ cười khó hiểu.
Tôi lo lắng không yên — chẳng lẽ… tiểu vẫn muốn bước con đường làm “tiểu tam” như kiếp trước sao?!
Tôi nắm lấy vai cô ấy, lay mạnh:
“Chị tỉnh lại ! Chị đừng là thích tên váy đàn bà thật nhé?!”
Vạn Ngọc Châu nhếch môi cười tinh ranh:
“Tất nhiên là không rồi. Nhưng nãy, tớ thấy Tử Kỳ đang trốn góc nghe trộm đấy~ hehe.”
5
khỏi ký túc xá, chúng tôi hầu như không còn tiếp xúc Tử Kỳ.
Thỉnh thoảng cô vẫn đá xéo tôi kiểu:
“Thời xưa chắc loại như cậu làm nha hoàn là hợp.”
Tôi cũng chẳng buồn đáp lại.
Dù sao thì… là nha hoàn, cũng còn dễ sống hơn làm trâu ngựa làm thuê 8 tiếng mức lương 3.000 tệ tốt nghiệp như cô .
Tần Dật, bị bẽ mặt vài lần trước mặt đông người, cuối cũng bỏ việc theo Vạn Ngọc Châu.
Nghe … lại quay về Tử Kỳ.
Hai tháng kể nhập học, Tử Kỳ – tư cách là lớp trưởng – tổ chức không biết bao nhiêu buổi hoạt động tập thể, là “phá băng làm quen”.
Lần tụ họp đầu tiên, ăn xong, Lưu Dĩnh còn lén gọi thêm một đống món đặc sản mang , rồi gộp hết vào chi phí hôm bắt cả lớp chia đều.
Lần thứ hai, Tần Dật và Tử Kỳ phối hợp tung hứng, bóng gió gợi ý Vạn Ngọc Châu nên mời cả nhóm thử vài chai rượu ngoại, rượu vang đắt tiền.
Vạn Ngọc Châu nghe là bật “chế độ làm màu”, suýt nữa thì bảo phục vụ mở hết cả kho rượu quý của nhà hàng.
May mà tôi nhanh tay bịt miệng cô ấy lại:
“Ngọc Châu say rồi, đang nhảm , lát nữa mà say thật thì mấy người có trả nổi tiền không?”
Tử Kỳ tức đỏ mặt:
“Cô ấy uống nước cam có tép mà cũng say à?”
Tôi mặt không biến sắc:
“Đúng đấy, Ngọc Châu là kiểu… say nước cam.”