Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Nửa đêm tôi lén lút mở cửa bước vào nhà.
Phòng khách tối om.
Tôi âm thầm vui mừng:
An toàn rồi.
Tay vừa chạm đến công tắc đèn.
“Về rồi à.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bóng tối.
Tay tôi run lên.
Xong rồi, nhỏ này khó mà giữ…
“Hơ… anh, sao anh không bật đèn…”
Tôi nắm chặt tay, đứng đơ cả người.
Trần Triều ngồi tựa lưng lười biếng sofa, bắn cho tôi một ánh nhìn giết người.
“Anh nói muộn nhất giờ phải về?”
“Chín giờ…”
“Bây giờ là giờ?”
“Chín giờ một trăm tám mươi phút…”
“ lắm.”
Anh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ.
“Trần , anh thấy em đang ngứa đòn đấy!”
Tôi là mà Trần Triều nhặt được từ bãi rác, cũng là anh ấy nuôi lớn tôi.
Từ nhỏ tôi nghịch ngợm phá phách, bị anh ấy không ít lần.
Dựa vào hai mươi năm kinh nghiệm sống mà nói, mỗi khi Trần Triều hóa chó điên.
Hoặc là mông nở hoa, hoặc là ngoan ngoãn nhận sai.
Thấy tình hình không ổn, tôi lập tức hóa cún con nịnh hót.
“Anh ơi, anh ơi, anh yêu dấu của em~”
Tôi ôm chặt lấy đùi anh ấy, vẻ mặt tội nghiệp.
“Em sai rồi, sau này không dám nữa…”
“Hôm nay Đường Đường tâm trạng không , em chơi với cô ấy một lúc, nên mới về trễ…”
Trần Triều hừ một , duỗi chân ra, liếc tôi một cái.
“Ít giở trò đó đi.”
Tôi lắc lắc cái chân dài của anh, lấy lòng kiểu chó con nịnh nọt.
“Anh à, chân anh dài đấy.”
“Anh chính là người anh trai đẹp trai nhất thế giới~”
Thực tế chứng minh, chỉ cần dẻo miệng một chút, làm nũng một chút.
Là có thể khiến con lừa cứng đầu Trần Triều lập tức nguôi giận.
Sắc mặt anh dịu đi, vẫn còn giận.
“Một học sinh nửa đêm đi bar, đó toàn là loại người gì? Có nguy hiểm không?”
Lần này khó dỗ rồi.
Tôi tăng liều, ngồi thẳng lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh.
“Ai chẳng tôi là em gái của Trần Triều, kẻ không có mắt dám đụng vào tôi chứ?”
“Đừng giận nữa mà anh ơi, chụt chụt chụt~”
Anh cau mày, giơ tay lau vết son mặt.
“Anh, màu son mới của em đẹp không?”
Anh ghét bỏ ra mặt, rút khăn giấy ra lau tay.
“Giống như vừa ăn phải xác trẻ con.”
Rồi anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cau mày.
“Rỉ mắt em sao phát sáng vậy?”
Tôi suýt nghẹn thở…
“Đây gọi là bọng mắt quyến rũ…”
Tôi chớp chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội, khoe khoang với anh.
“Em kẻ mắt mèo lâu lắm mới được thế này đấy, không đẹp sao?”
“Giống như con Bôn Ba Bá Tây Du Ký.” Anh nhận xét.
Tôi nghiến răng …
Thôi kệ, anh là trai thẳng cổ lỗ sĩ, hiểu gì đâu…
Ánh mắt anh dừng lại chiếc váy siêu ngắn của tôi.
Lửa giận lập tức bốc lên.
“Mặc cái gì thế này?”
“Váy JK…”
Tôi lí nhí đáp.
“Anh thấy như đồ lót tình thú ấy, cúi người xuống cái là lòi quần .”
“Em có mặc quần bảo hộ…”
“Còn dám cãi!”
Trần Triều nổi khùng.
Tôi vừa ngoan vừa sợ…
“Anh ơi em sai rồi…”
“Ra đường còn ăn mặc như vậy nữa, anh gãy chân em.”
Anh đe dọa.
“Em không dám nữa đâu anh ơi…”
Tôi uốn éo làm nũng, lắc lắc đầu anh.
“Đừng giận nữa mà~”
“Anh ơi anh ơi anh ơi~”
“Xì, đừng lắc nữa…”
Giọng nói đỉnh đầu bỗng khựng lại, thở nặng nề.
Anh đột nhiên đẩy tôi ra.
Tôi khó hiểu.
“Anh sao thế?”
Anh điều chỉnh lại hô hấp, giọng khàn khàn.
“Về phòng ngủ ngay.”
“Vâng ạ~”
Kệ anh bị gì, miễn tôi thoát được trận đòn là rồi.
2
Tôi vui vẻ đứng dậy.
Vừa đặt chân xuống đất “phạch” một , một cái hộp nhỏ rơi khỏi người tôi.
hộp nổi bật ba chữ số: 001.
Tôi hoảng hốt…
Trần Triều cúi xuống nhặt lên trước tôi.
“Đây là cái gì?”
Anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt nguy hiểm tột độ.
Tôi vội giật lại, cố tỏ ra bình tĩnh giải thích:
“Kẹo… kẹo cao su.”
Anh lạnh một :
“Kẹo cao su siêu mỏng, lại còn size XL.”
Sắc mặt anh đen sì như giết người.
“Em thấy ăn cũng được mà?”
Chân tôi run…
“Anh ơi em giải thích !”
“Không phải, anh em giải thích đi mà…”
Gáy tôi bị bàn tay to rộng của anh bóp chặt, anh dùng lực.
Ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trần , anh cho em đi học là để học kiến thức. Không phải để em học cái trò bậy bạ đó!”
“Cái gì mà bậy bạ?”
Anh dám nói tôi bậy bạ?
Tay anh rất mạnh, cả người tôi bị bóp đến đau điếng.
“Anh… anh buông em ra!”
Tôi vừa tức vừa xấu hổ.
“Em trưởng rồi, tại sao anh cứ quản em mãi?”
Người ta nghiệp là cưới luôn, còn tôi đến yêu đương cũng không được!
“Tại sao à?”
Trần Triều tức đến mức như thiêu rụi tôi.
“Tại vì em là do anh nuôi lớn!”
“Anh nuôi lớn em có thể tùy tiện sỉ nhục em sao?”
Tôi càng nghĩ càng ấm ức, bĩu môi.
“Em đâu có làm gì bậy bạ đâu chứ.”
Anh cúi mắt nhìn tôi:
“Vậy cái này em định dùng với ai?”
“Anh…”
Tôi cúi đầu, lí nhí trả lời.
Trần Triều ngẩn người.
Lúc đó tôi mới nhận ra mình nói sai.
“À không phải, là cho anh dùng…”
Thứ đó là bạn tôi – Đường đưa cho.
Ba cô ấy là một con nghiện cờ bạc, nợ 200 ngàn, mang cô ấy đi gán nợ cho ông lớn Kinh – Sở Yến.
Cô ấy nói dạo gần đây Sở Yến như bị quỷ Teddy nhập, eo cô ấy sắp gãy đến nơi.
Để khỏi phải thức đêm khổ sở, cô ấy lén vứt dụng cụ gây án đi.
Cô ấy bảo, không có kim chủ chim hoàng yến mang thai cả.
mà cái thứ đó không rẻ, hai tôi đều sống khổ từ nhỏ, nên không chịu nổi cảnh lãng phí.
Thế là cô ấy nhét nó vào túi tôi.
“Nói anh cậu dùng đi, tuyệt đối hợp.”
Tối nay chơi vui quá, tôi quên béng mất vụ đó…
“Sự là như vậy…”
Tôi khẩn nhận tội.
Trần Triều cầm cái hộp nhỏ đó, bỗng mỉa đầy ẩn ý.
“XL, làm sao mà hợp?”
Cả người tôi bị ánh mắt soi mói của anh bao phủ.
Tôi đỏ mặt…
“Từ nhỏ đến lớn chưa béo, cao hơn 175, sống mũi cao, yết hầu rõ, ngón tay dài, người gầy mà rắn chắc.”
“Tức là… những đặc điểm đó đều phù hợp…”
Tôi lí nhí giải thích.
“Hợp cái gì?” Anh nhíu mày.
“Tức là… ý là… kích cỡ bị lớn…”
Tôi cắn răng nói.
“Ai nói thế?”
“ viết vậy.”
Đường cũng có kinh nghiệm, cô ấy nói chuẩn lắm.
“Trần , mỗi ngày em lên đọc toàn thứ nhảm nhí gì thế?”
Trần Triều cau chặt mày.
Tôi gượng:
“Vậy nên… anh ơi, có không?”
Trần Triều ánh mắt tối lại, ngược lại hỏi tôi:
“Sao? Hay là em tự đo thử xem?”
“ không?”
Tôi hì hì hai .
Anh hừ lạnh một , sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
“ cái đầu em! Lại đây, để xem anh có gãy hai cái chân chó của em không!”
“Đến lúc cảnh sát truy quét bắt em đi, anh cũng không đến bảo lãnh đâu, anh không chịu nổi cái nhục đó.”
Rút lui, rút lui, giữ quan trọng hơn.
3
Tám giờ sáng, lớp học đại học, xôn xao thầm khắp nơi.
“Này, chưa? Khoa Ngoại ngữ có một nữ sinh vay tiền online không trả được, nhảy lầu rồi.”
“Rơi vào bồn hoa dưới lầu 3, nói chết ngay tại chỗ.”
Tôi huých Đường – người đang nằm gục bên cạnh.
“Lại có tin mới ở mình à?”
Cô ấy ngáp dài ngáp ngắn: “Không rõ nữa, mình năm chẳng có vài tin kiểu đó.”
Tôi nhìn hai quầng thâm đen sì dưới mắt cô ấy, trông như chó mất ngủ.
“Không phải chứ, cậu lại bị hành cả đêm à?”
Đường lại ngáp thêm cái nữa, nghiến răng nghiến lợi:
“Sở Yến cái đồ chó chết đó là không phải người!”
Tôi lạnh lùng nhắc cô:
“Là ai bảo bản chưa ‘ăn’ ngon như vậy, phải coi anh ta như vịt cao cấp miễn phí?”
“Là tớ trẻ người non dạ, được chưa. Tên đàn ông khốn đó nhìn ngoài lạnh lùng cấm dục, cởi quần ra là cầm thú! Y như lão già độc kiếp chưa gặp đàn bà.”
Đường không ngừng than thở.
“Giày vò tới ba giờ sáng rồi còn phải đi học lúc tám giờ. Đây là khổ nạn nhân gian à?”
“Quan trọng là cái đồ chó đó không bỏ ra xu , tôi đi tiệc còn phải đạp xe công cộng.”
“Vẫn là anh cậu , tôi làm chị dâu của Trần .”
Tôi sững sờ, mắt cô ấy bị mù từ bao giờ vậy?
“Trần Triều cái đầu ấy. Cậu không mỗi lần tớ xin tiền thảm đến mức đâu, thiếu điều phải quỳ xuống gọi ba luôn rồi.”
“Đụng tí là dọa gãy chân tớ, tớ lớn được này dễ lắm chắc?”
Tôi vừa kể vừa tố cáo Trần Triều.
“ cũng chỉ dọa dẫm cậu thôi, tớ ông bố nghiện cờ bạc của mình kể, Trần Triều ra tay tàn nhẫn lắm.”
“Trừ cậu là em gái bảo bối, ngoài ra còn ai có thể khiến anh ta hao tâm tổn trí như vậy.”
Câu này , từ bé đến lớn, Trần Triều vừa làm cha vừa làm mẹ, là mòn tim rách miệng vì tôi.
Anh ấy không cha không mẹ, từ nhỏ sống với bà nội.
Năm sáu tuổi, anh ấy nhặt được tôi – lúc đó còn khóc oe oe – từ đống rác về nhà.
Khi đó nhà nghèo, không có tiền mua sữa bột, làng có vài nhà nuôi dê, Trần Triều đi gõ cửa nhà xin sữa dê về cho tôi uống.
Cứ thế, tôi nhờ uống sữa dê mà giữ lại được .
Tôi tập nói muộn, gần hai tuổi mới gọi “anh”.
Bà nội sức khỏe yếu, từ khi tôi có trí nhớ, Trần Triều giống như người lớn sự.
Tất nhiên, tính tình còn dữ hơn cả người lớn.
Tôi từ nhỏ nghịch ngợm, lại thích bám lấy anh ấy như cái đuôi nhỏ.
Anh ghét ghét, không vứt tôi đi.
Năm Trần Triều mười lăm tuổi, bà nội mất, chỉ còn hai chúng tôi nương tựa nhau lớn lên.
Hai trẻ mồ côi, đi học đương nhiên bị bắt nạt.
Trần Triều thuộc loại nhau không cần , chẳng ai dám chọc.
Chưa nghiệp đại học lăn lộn giang hồ.
Người ta đều nói loại du côn như anh sớm muộn gì cũng vào tù.
Nhiều năm trôi qua, anh lão đại giang hồ.
Hồi đầu, vẫn có nam sinh theo đuổi tôi.
Trần Triều không cho tôi yêu đương, tôi bực quá cãi lại.
Anh dọa gãy chân tôi, còn dọa luôn chân thằng kia, cho cả hai ngồi xe lăn mà yêu nhau.
Anh thường xuyên đến đón tôi, ánh mắt nhìn thằng con trai xung quanh như giết người.
Cả đều tôi là em gái của Trần Triều – lão đại giang hồ.
Ai chết mới dám động vào sát thần như anh.
Thế nên đến giờ, tay tôi còn chưa nắm tay đàn ông , ngoại trừ Trần Triều.
Tất nhiên, tôi không dễ gì chịu thua, anh cũng đừng hòng sống yên.
Trần Triều tuy tính cách như chó điên, bề ngoài kiểu “soái ca” tiêu chuẩn.
Thế là luôn có não tình yêu bám lấy anh.
Tôi cứ hết lòng hết sức mà đuổi một.
“Chị ơi, anh tôi nghiến răng, ngáy to, xì , keo kiệt vũ phu còn yếu sinh lý, thương giữ , né xa Trần Triều đi.”
Tôi không được yêu, anh cũng đừng hòng.
Dù gì anh cũng già hơn tôi, xem ai kiên trì được lâu hơn.
“Này, nhắc mới nhớ, hôm qua tôi lén thấy Sở Yến gọi điện cho anh cậu, nói cái gì mà chuyện này đừng để cậu .”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh cậu có người yêu rồi à?”
Đường đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Anh ta dám à? Trần Triều dám yêu đương sau lưng tôi sao?”
Tôi đập mạnh bàn, ánh mắt sắc lẹm như sắp mổ heo cắt cổ.