Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

5

Tính cách của Giang Chỉ vốn dịu dàng.

Từ khi quen nhau đến giờ, cô ấy chỉ thỉnh thoảng hờn dỗi vu vơ, chưa từng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu gay gắt như vậy.

Tôi không khỏi sững người.

Nói không thất vọng thì là nói dối.

Đêm hôm khuya khoắt tôi vội vã chạy đến chẳng phải vì lo cho sự an toàn của cô ấy hay sao?

Hơn nữa, chuyện báo nhầm cảnh sát — rõ ràng càng nên gặp mặt trực tiếp để xác nhận và giải thích cho rõ ràng.

Tôi không thấy bản thân làm gì sai.

Vậy tại sao… Giang Chỉ lại nổi giận đến mức buông lời trách móc, thậm chí có phần dọa dẫm?

Đúng lúc tôi còn đang mông lung khó hiểu, thì em trai của Giang Chỉ — Giang Triết — đột nhiên nhắn tin cho tôi:

【Anh rể! Hình như chị em gặp nguy hiểm rồi!】

Tôi khựng lại, vội nhắn lại:

【Chuyện tên lang thang cầm dao đúng không?】

【Đúng rồi!】– Giang Triết cũng đang rất sốt ruột.

【Chị em có nói với anh chưa?】

【Em đang trên đường đến, nhưng em ở phía nam thành phố, còn chị em ở phía bắc… chắc phải mất kha khá thời gian.】

【Em cũng đã báo cảnh sát rồi. Đồn gần nhất phải mất hai mươi phút mới tới nơi.】

【Làm sao bây giờ, anh rể?】

Từng dòng tin nhắn của cậu ấy gần như trùng khớp với hoàn cảnh mà tôi đang trải qua.

Tôi đáp lại:

【Anh cũng đang trên đường đến. Nhưng chị em lại bảo chỉ là trò đùa, bắt anh quay về và hủy cuộc gọi báo cảnh sát, tránh làm lớn chuyện.】

Giang Triết trả lời ngay:

【Chị ấy cũng nói y hệt với em!】

Rồi cậu ấy gửi lại lịch sử tin nhắn —

Nội dung gần giống y như của tôi:

【Em sắp đi ngủ rồi…】

【Đừng tới nhé…】

【Hehe…】

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên một dự cảm lạnh sống lưng.

Giang Chỉ — chắc chắn là đang gặp nguy hiểm.

Những tin nhắn về sau, nào là “chỉ là trò đùa”, “chuẩn bị ngủ”, tất cả đều do bị ép buộc mà gửi.

Không thể khác được.

Thứ nhất, Giang Chỉ không phải kiểu người không biết chừng mực.

Cô ấy sẽ không lấy an toàn tính mạng ra làm trò đùa để khiến người khác lo lắng.

Thứ hai, dù có là trò đùa thật, thì tại sao cô ấy phải gửi cùng một nội dung cho cả tôi và em trai?

Tôi là người yêu, còn Giang Triết là em ruột – cả hai đều là người thân cận nhất của cô ấy.

Việc cô ấy chủ động gửi tin cầu cứu cho chúng tôi chỉ có thể có một khả năng: cô ấy thật sự đang kêu cứu.

Nhận ra điều đó, một nỗi nghi hoặc khác lại ập đến.

Còn cô bạn thân Tiểu Nhụy thì sao?

Và cả bảo vệ khu chung cư – người được gọi lên kiểm tra khi có cảnh sát liên hệ – thì sao?

Lý mà nói, chỉ cần hai người này có mặt thì tình huống đã không đến nỗi quá nguy cấp.

Cùng lắm cũng sẽ có người ngăn chặn kẻ tình nghi hoặc tìm cách báo tin.

Nhưng đến hiện tại, mọi thứ vẫn mờ mịt.

Tôi như bị kéo vào một mê cung — càng nghĩ càng rối.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố ép mình bình tĩnh lại, rồi nhắn cho Giang Triết:

【Anh sắp tới nơi rồi.】

【Em đừng quá lo, để anh đến xem trước tình hình.】

6

Cẩn tắc vô áy náy.

Tôi không gửi thêm tin nhắn nào cho Giang Chỉ nữa — sợ chọc giận tên lang thang nếu hắn thật sự đang ở đó.

Tôi leo lên xe đạp, đạp hết sức có thể.

Gió đêm lành lạnh, bầu trời lác đác mưa phùn.

Mặt đường bắt đầu trơn trượt, nhưng tôi chẳng thể bận tâm.

Bánh xe quay tít, bắn lên từng đợt nước bẩn.

Tôi giơ tay lau đi giọt mưa trên mặt, xuyên qua các con hẻm nhỏ, rút ngắn quãng đường với tất cả những gì tôi có thể.

Đêm mưa, đường phố vắng tanh.

Sau một chặng đua nước rút, may mắn là không xảy ra chuyện gì, tôi dừng xe bên lề đường.

Thở hổn hển, tôi chạy nhanh về phía cổng khu chung cư của Giang Chỉ.

Vì không có thẻ qua cổng, tôi như mọi lần, đứng ngoài gọi vọng vào phòng bảo vệ:
“Chú ơi! Mở cổng giúp cháu với ạ!”

Tôi định rủ chú bảo vệ đi cùng đến nhà Giang Chỉ kiểm tra — đông người thì an toàn hơn.

Thế nhưng, khi tôi rướn người nhìn vào qua ô cửa kính… bên trong phòng bảo vệ lại trống trơn.

Giữa đêm khuya thế này, chú ấy có thể đi đâu được chứ?

Chẳng lẽ đang tuần tra trong khu?

Ngoài khả năng đó… tôi không nghĩ ra điều gì khác.

Không đúng…

Tùy chỉnh
Danh sách chương