Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
24
Tưởng cũng đã nghỉ việc ở công ty cũ.
Cô ấy thi IELTS, nộp hồ sơ du học Mỹ, cuối cùng cũng thuận lợi nhận được thư mời nhập học.
Ngày cô ấy lên đường sang nước ngoài…
Tôi ôm một bó hướng dương thật lớn đến sân bay, tặng cô ấy.
Tưởng mỉm đón lấy, đôi mắt sáng rực:
“ chị .”
Nghĩ đến cơ duyên chúng tôi quen nhau, thực ra người nên nói là tôi đúng.
Tưởng luôn tôi một giác quen thuộc lạ kỳ, là mỗi khi cô ấy .
ý nghĩ cũng thoáng biến mất.
Dù sao thì với một đại mỹ nhân như cô ấy, nếu tôi từng , chắc chắn không thể không có ấn tượng.
“Không cần . Nếu bên có chuyện gì, nhớ liên lạc với chị nhé.”
Tưởng gật đầu, rút một nhành hướng dương từ trong bó hoa ra.
“Chị , nhành hoa chị để bàn việc trong văn phòng nha, được không?”
25
Trong văn phòng giáo viên của Trung.
Tôi đang cúi đầu chấm bài tập kỳ nghỉ của học .
Đột nhiên, một cái đầu thò ra trước mặt tôi.
“Cô Giang ơi, cô có trai chưa? Nếu chưa, cô có muốn chú của em không? Chú em đẹp trai lắm luôn !”
Người nói không ai khác, chính là cậu học trò nghịch ngợm – Trình .
Nhìn cậu ta chớp mắt đầy mong đợi, tôi mỉm , lấy ra quyển bài tập được đặt riêng một bên.
“Chuyện chú của em, lát nữa hẵng nói. Trình , cô biết, tại sao quyển bài tập kỳ nghỉ của em lại mỏng bằng một nửa so với các khác?”
Trình lí nhí:
“Cái … cô Giang ơi, em… đột nhiên nhớ ra thầy Toán đang tìm em…”
Nói xong định chuồn, đã bị tôi kéo lại.
nhét vào em một cuốn bài tập .
“ Trình , phần bài em xé mất, lại toàn bộ, nộp cô vào tuần .
“Nếu không, người cô cần sẽ không phải chú em, mà là ba mẹ em đấy.”
Trình ôm quyển bài tập , gào lên:
“Đừng mà…”
Bước chân rời khỏi văn phòng cũng trở nên xiêu vẹo.
Khiến tôi không nhịn được bật thành tiếng.
Đúng lúc ấy, ánh hoàng hôn cam nhạt xuyên sổ, dịu dàng phủ lên tôi.
Còn trong chiếc bình thủy tinh bàn, một nhành hướng dương đang nở rộ rực rỡ.
Khoảnh khắc , tôi thấy: mọi thứ đều tươi sáng, bình yên.
【Phiên ngoại – Tưởng 】
1
Trước năm mười tám tuổi, tôi không tên là Tưởng , mà tên là Tưởng Tiểu Hoa.
ra ở trong núi, lớn lên cũng tại nơi núi rừng ấy.
Mẹ tôi mất vì khó khi ra tôi, để lại một người cha suốt ngày đánh đập trút giận lên tôi.
Năm tôi mười bốn tuổi, trong thôn có một nhóm viên đại học đến tình nguyện dạy học.
khi xong hết việc nhà, tôi lén đến trường học xem thử.
Ngôi trường trong thôn, gọi là trường, thực ra là hai gian nhà cấp bốn đơn sơ.
Thế dù vậy, mỗi năm vẫn phải đóng hai trăm tệ được đến học.
Đừng nói nhà tôi không có tiền, dù có, cha tôi cũng sẽ không tôi đi học.
Bên trong căn phòng nhỏ ấy, cô giáo tình nguyện đến đang hướng dẫn mọi người đọc:
“Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi chí kiên. Vô hữu nhập vu vô gian, ngô thị dĩ tri vô vi chi hữu dã.”
(Câu được trích trong Đạo Đức Kinh (道德經) của Lão , có thể hiểu là: Trong thiên hạ, thứ mềm yếu lại có thể chiến thắng được cái cứng rắn . Cái vô hình lại có thể thâm nhập vào nơi tưởng chừng không có kẽ hở. Vì thế, ta hiểu được rằng: “Vô vi” chính là đạo lý hữu hiệu .)
Giọng cô ấy vang lên như suối chảy khe núi, trong trẻo ngọt ngào, thật dễ nghe.
Tôi thuần thục ngồi xổm dưới khung sổ xiêu vẹo, sắp đổ nát kia để nghe lén.
Không ngờ lại bị giọng nói ấy thu hút đến mức ngẩn người.
Thế là tôi đứng dậy, muốn nhìn thử xem chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Nào ngờ đúng lúc ấy, người ngồi gần sổ lại đẩy ra.
“Bộp—” một tiếng.
đầu tôi lập tức sưng lên một cục to.
Cậu học vừa mở thò đầu ra, nhìn thấy tôi liền quay đầu nói với đám trong :
“Tưởng Tiểu Hoa lại đến nghe lén chúng ta học bài kìa, ha ha ha, thật không biết xấu hổ, xấu hổ c.h.ế.t đi được.”
Trong lập tức vang lên một tràng lớn.
Đúng lúc , một cô gái trẻ mặc váy xanh lam, buộc tóc đuôi ngựa bước ra từ trong .
“Em gái, em không sao chứ? Có thấy choáng không?”
Cô ấy vẻ mặt lo lắng, định đỡ tôi dậy.
Thế lòng tự trọng nhỏ bé và mỏng manh của tôi lại nổi lên.
Tôi “bốp” một tiếng hất cô ra, quay đầu bỏ chạy.
2
Ngày hôm , đường về khi cắt cỏ xong, tôi lại cô gái ấy.
Dường như cô cố ý chờ tôi, cầm một lọ thuốc mỡ, đưa tôi.
“Tưởng Tiểu Hoa, thuốc giúp vết sưng đầu em mau tan, nhớ bôi đấy nhé.”
Tôi hơi ngập ngừng nhìn cô, không đưa ra nhận.
cô ấy lại trực tiếp nhét vào giỏ tre lưng tôi, quay người bỏ đi.
Kể từ , sáng nào tôi cũng dậy thật sớm đi hái những bông hoa đẹp ven đường.
, trước giờ cô lên , lặng lẽ đặt vào bục giảng của cô.
Tên cô gái ấy là Giang , là một trong những viên đại học đến thôn tình nguyện giảng dạy lần .
Lũ trẻ trong ai cũng yêu quý cô.
Vì cô dịu dàng, thú vị, không hề có thái độ kênh kiệu như mấy người thành phố khác.
tiếc là, thời gian cô ở lại không dài.
Một tháng .
Cũng chính con đường nhỏ lúc hoàng hôn, tôi lại cô.
Cô vẫn mặc chiếc váy liền màu xanh lam, đứng giữa ánh chiều tà, mỉm với tôi.
“Tưởng Tiểu Hoa, em đã tặng hoa cô suốt một tháng , cô rất thích.”