Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba người đi tôi vẫn nói nói.
Tôi mới ý đến móc khóa Labubu treo trên balo Chu Kỳ – thứ mà tôi đã mất ba tháng canh me trong mini app mới giành được.
Đến bản thân còn chưa có cái nào, tôi đã đưa nó cho cậu ta .
Tôi chạy vài phía :
“Đợi đã.”
Chu Kỳ đầu lại, ánh mắt sáng :
“Hối hận nhanh thế à? Quả nhiên bị Tạ Nam nói trúng rồi.”
Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, cậu ta nghiêng đầu khẩy:
“Tạ Nam bảo cậu chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’, phơi cậu vài ngày là cậu tự động lại.”
“Quả nhiên, tôi còn chưa rời khỏi tòa nhà, cậu đã đuổi theo rồi.”
Cậu ta tiến lại gần tôi, nụ trên môi càng đậm:
“Cậu ghen tôi Tử Hiểu nói thẳng ra đi, ngại à?”
Tôi không ý đến lời cậu ta, lùi lại hai , chìa ra:
“Chúng ta đã chia rồi, Labubu cậu có thể trả lại cho tôi không?”
Nụ trên môi Chu Kỳ lập tức sụp xuống.
Cậu ta sững người nhìn tôi chằm chằm, như thể cố tìm chút dấu hiệu rằng tôi đùa.
càng nhìn, sắc mặt cậu ta càng khó coi.
Cuối cùng, cậu ta nghiến răng, giật mạnh balo ngực, kéo móc khóa xuống ném cho tôi.
Không nói một lời, cậu ta đầu đi, mặt đen như đáy nồi.
Hạ Tử Hiểu Tạ Nam vội vã đuổi theo, vẫn không ngăn được cậu ta rảo .
Tạ Nam chạy hô:
“Ây da anh em ơi, ấy cố tình đấy! Tôi đảm bảo cậu, chưa đến một tuần là ấy lại khóc lóc !”
“Đừng đi nhanh thế chứ, Tử Hiểu còn chưa theo kịp, này!”
Trên đường đến thư viện, tôi mở album ảnh trong điện thoại xóa bớt hình.
Lật từng tấm ảnh một, tôi mới nhận ra… tất đều liên quan đến Chu Kỳ.
Dù không có cậu ta trong hình, cũng là ảnh tôi chụp gửi cho cậu ta.
Trong ảnh chụp chung, tôi luôn tươi như hoa, còn cậu ta mặt nào cũng cau có.
Đám bình luận luôn nói rằng Chu Kỳ là cứng miệng.
tôi chẳng hề cảm nhận được dù một chút yêu thương hành động của cậu ta.
Nghĩ ngợi một lát, tôi bấm nút xóa tất , dọn trống album ảnh.
Lòng bàn tôi rịn mồ hôi, ngón cũng hơi run rẩy.
Tôi đã tự cắt đứt sợi dây ràng buộc sâu nhất từng quấn quanh tim mình.
gặp , cậu ấy không trách tôi đến muộn.
đến nơi, cậu ấy liền giao cho tôi một đống bài tập khổng lồ.
Đến thời gian buồn tôi cũng không có.
Giọng giảng bài trầm thấp lạnh nhạt của len lỏi vào đầu óc tôi, dần dần cuốn tôi rời khỏi suy nghĩ Chu Kỳ.
Tư duy của tôi được cậu ấy dẫn dắt, từng từng khám phá sự thú vị của việc giải toán.
Không hổ là học sinh thành phố lớn chuyển , phương pháp học của đúng là như đập tan mọi giới hạn ở ngôi trường này.
Tôi thực sự cảm nhận được vẻ đẹp của toán học dưới sự hướng dẫn của cậu ấy.
Buổi học đầu tiên kết thúc, đưa tôi một cuốn , bảo tôi nhà ôn tập, mai sẽ kiểm tra.
đến nhà, tôi mở ra xem mới phát hiện là cuốn tổng hợp toàn bộ lỗi sai của tôi trong tám kỳ thi tháng qua.
… làm sao cậu ấy biết tôi sai những câu nào?
nhìn độ dày của , chắc chắn không trong một hai ngày là có thể chuẩn bị xong.
Tối hôm , đầu óc tôi đầy ắp những công thức toán học phức tạp…
cuốn tổng hợp sai sót được chuẩn bị cẩn thận ấy.
Tôi thậm chí còn chẳng biết Chu Kỳ đã nhà nào.
Nhà cậu ta ở ngay đối diện nhà tôi, cửa phòng tôi có thể nhìn thẳng vào phòng cậu ấy.
đây, cần Chu Kỳ ra ngoài chơi Hạ Tử Hiểu, dù tôi học bài trong nhà, tôi cũng không bao giờ kéo rèm cửa.
Cứ cách hai phút lại chạy ra dòm một lần, xem cậu ấy đã chưa.
Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, tôi đều đứng bên cửa gọi tên cậu ấy.
cần cậu ta ló mặt ra, tôi sẽ làm mặt xấu, chọc cậu ấy, khiến cậu ấy nguôi giận.
Tối hôm , tôi kéo rèm cửa kín mít đầu đến cuối.
Sáng hôm sau, ra khỏi cửa, tôi liền chạm mặt Chu Kỳ.
Cậu ta thậm chí không thèm liếc nhìn tôi, mặt lạnh như tiền leo xe nhà rồi đi thẳng.
kia, cho dù trong thời kỳ chiến tranh lạnh, mỗi sáng cậu ta vẫn sẽ bảo tài xế đợi tôi xe rồi mới khởi hành đến trường.
giờ khác.
Cũng tốt thôi, tôi càng mừng vì khỏi gặp cậu ta. còn hẹn tôi đi ăn sáng gần trường.
Mặc dù tôi luôn nghĩ bạn học nhóm không cần nào cũng dính nhau, trách nhiệm của đúng là vượt xa người thường.
Cậu ấy hận không thể trừ sáu tiếng ngủ ra 18 tiếng còn lại đều giám sát tôi.
Ngay chuyện ăn uống, cậu cũng muốn theo cùng, còn nói dinh dưỡng cân đối là yếu tố then chốt giúp nâng cao thành tích học tập.
Dưới sự quản lý chặt chẽ như vậy, tôi chẳng còn thời gian buồn vì chuyện tình cảm.
Mỗi sáng tỉnh dậy là học. Đến trận rổ của Chu Kỳ tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Cho đến khi Tạ Nam xông vào lớp, đập bàn tôi rầm rầm:
“Trình Ngữ! Chu Kỳ bị thương ở sân , đã được đưa vào phòng y tế rồi!”
“Có cần báo cho ba cậu ta không? Tôi có số điện thoại đây.”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục làm bài.
Tạ Nam nhăn mặt:
“Không , không , cậu không hiểu ý tôi sao?”
Tôi đặt bút xuống, ngẩng đầu :
“Ý cậu là gì?”
“Ý tôi là, giờ cậu ta yếu đuối nhất, cậu chạy tới chăm sóc một cái là hòa nhau liền. Đến đừng quên công tôi đấy nhé.”
“Tôi lại cậu ta vì lý do à?”
Tạ Nam lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Vẫn còn giận à? Nói thật tính cách cậu thua xa Tử Hiểu đấy. Cứ tiếp tục thế này, cẩn thận Chu Kỳ thật sự ta cướp mất đấy.”
“Cậu không biết đâu, dạo này Chu Kỳ ngày nào cũng đưa đón Tử Hiểu. Còn mua áo thi đấu có chữ ký gốc của Curry tặng ta.”
“Hôm nọ tập , Tử Hiểu bị bong gân, Chu Kỳ đích thân mát-xa rồi chườm đá. Tử Hiểu không kìm được, tỏ tình cậu ta luôn.”
“Tốt thôi, chúc phúc cho họ.”
Tạ Nam nhìn tôi như thể không thể tin được:
“Cậu không muốn biết Chu Kỳ trả lời thế nào sao?”
“Không muốn.”
Thực ra hôm tôi có nhìn thấy, đi ngang sân trên đường đến thư viện.
Hạ Tử Hiểu ngồi ở rìa sân, mặt đỏ bừng.
“A Kỳ, cậu làm bạn trai tớ đi. Tớ sẽ không khiến cậu tức giận như Trình Ngữ đâu.”
Chu Kỳ quỳ một chân giúp ta mát-xa, bỗng khựng lại, vẫn xoa đầu ta:
“ đại học rồi nói.”
Cậu ta không chối, còn cho ta hy vọng.
Tôi nghĩ… kiếp này chắc tôi cậu ta không thể nào lại được nữa rồi.