Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIjE4e1Qn

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10.

Ngay khoảnh khắc tôi đặt bút ký tên xong, Hàn Tiếu lập tức cười phá lên, không giấu nổi sự đắc ý.

“Lâm Mặc Vãn, đúng là một tiểu thư vô dụng không hiểu biết gì cả.”

“Cô không biết chứ, những nhà máy đó toàn là công nhân khuyết tật,

mà còn ký với công ty hợp đồng lao động suốt đời.”

“Không chỉ năng suất thấp, mà còn phải bao ăn bao ở, gánh thêm bảo hiểm cao ngất ngưởng cho họ nữa.”

“Cô cứ chờ mà bị mấy cái nhà máy đó kéo xuống đáy cùng bọn họ đi nhé!”

Chắc Sở Triết Diễn không lường được Hàn Tiếu lại phun ra sớm như vậy,

mắt hắn giật giật, liên tục ra hiệu cho cô ta im miệng, mí mắt sắp co giật đến nơi.

Tôi không nhịn được, giả vờ tốt bụng nhắc nhở:

“Cô Hàn này, tôi thì ký rồi, nhưng mà… Cố Chuẩn thì chưa.”

Sự im lặng chính là Cống Kiều của đêm nay.

“Đầu óc là thứ tốt đấy, không dùng cũng được, nhưng không thể không có.”

“Sở Triết Diễn, bị đồng đội heo hại cảm giác sao? Cũng… khá phê đúng không?”

Haha! Tôi cười muốn tắc thở mất.

Trước giờ sao tôi không phát hiện Cố Chuẩn lại độc miệng đến thế?

Tôi xin được phong cho anh danh hiệu “Vua bổ đao” – tôn xưng là: Cố Độc Độc.

Trái ngược với niềm vui sướng vô tận của tôi, Hàn Tiếu tức đến mức mặt đỏ bừng, thở phì phì như trâu húc mả.

Còn Sở Triết Diễn thì đứng như trời trồng, ánh mắt đảo vòng vòng, nhìn như CPU đang chuẩn bị quá tải.

Trông hắn khổ sở quá chừng, chắc sắp “bốc khói” thật rồi. Thấy thương ghê… (giả vờ thương một giây)

Tôi và Cố Chuẩn vốn dĩ cũng không định dồn ép thêm.

Nhưng không khí đã đến nước này rồi, không xát thêm ít muối thì… ngại quá.

Cuối cùng, điều kiện được điều chỉnh lần nữa—Hàn Tiếu cắn răng tặng thêm một vườn cây ăn quả gần khu nhà máy.

Lần này thì tốt rồi, từ lúc ký giấy đến khi hoàn tất thủ tục, cô ta không thốt thêm được lời nào.

“Đi thong thả nhé~”

“Đừng quên chuyển khoản tiền bồi thường đống đồ cổ vào tài khoản tôi đấy.”

“Lần sau đến chơi nữa nhé~”

Hàn Tiếu nghe xong, tức đến mức loạng choạng một bước, vấp chân ngã oạch xuống đất.

May mà Sở Triết Diễn phản ứng nhanh, ôm chầm lấy cô ta làm cái đệm thịt, bảo vệ cho cái bụng.

Nhưng cái biểu cảm méo xệch đến mức tôi nhìn mà còn thấy đau dùm.

Thế cũng tốt. Cặp đôi “tra nam tiện nữ”, xin mời khóa sổ cho tôi!

11.

Sở Triết Diễn và Hàn Tiếu đã rời đi, nhưng luật sư họ Sở thì vẫn còn ở lại.

Anh ta nói muốn tiếp tục đi cùng tôi hoàn tất các bước thủ tục tiếp theo.

Nói thật, cảm xúc của tôi dành cho luật sư Sở rất phức tạp.

Khi còn sống, ba tôi luôn coi anh ấy như bạn thân chí cốt.

Trong công ty, anh ấy được hưởng đãi ngộ tốt nhất, đã là ngoại lệ.

Không chỉ vậy, ba còn âm thầm rót vốn giúp anh ta mở văn phòng luật riêng,

thậm chí đem toàn bộ bộ phận pháp lý của Lâm Thị thuê ngoài cho anh xử lý.

Với quy mô như Lâm Thị, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Ngay cả tôi, cũng lớn lên trong sự chăm sóc của luật sư Sở, luôn coi anh ấy là bậc trưởng bối trong nhà.

Nhưng ngay thời điểm ba tôi xảy ra chuyện, anh ấy lập tức chọn đứng về phía Hàn Tiếu và Sở Triết Diễn.

Tôi hiểu, trong kinh doanh thì lựa chọn ấy không sai,

nhưng trên phương diện tình cảm, tôi không thể nào chấp nhận được.

Tôi từng nghĩ sẽ bỏ qua tất cả, xử lý chuyện này như công việc.

Dù sao anh ấy cũng chỉ là làm đúng vai trò luật sư, chẳng có nghĩa vụ phải báo trước hay đứng về phía tôi.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là—luật sư Sở lại chủ động nhắc đến chuyện đó.

“Vãn Vãn, về chuyện của tổng giám đốc Lâm… có vài điều tôi nghĩ em cần phải biết.”

“Trước khi mất, ông ấy từng nhờ tôi soạn hai bản hợp đồng.”

“Một là thỏa thuận tiền hôn nhân. Một là di chúc.”

“Thỏa thuận tiền hôn nhân là viết cho cô Hàn. Khi đó, ông Lâm rất lo lắng, nói rằng Hàn Tiếu đang mang thai,

nhưng tình hình tài chính của tập đoàn thì bấp bênh. Ông ấy muốn cho mẹ con cô ta một danh phận,

nhưng lại sợ sau này khoản nợ sẽ liên lụy đến Hàn Tiếu và đứa trẻ.

Nên ông nhờ tôi lập bản thỏa thuận để phòng ngừa mọi rủi ro về sau.”

“Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, tổng giám đốc Lâm lại tìm tôi lần nữa.

Ông ấy bỏ luôn thỏa thuận tiền hôn nhân, bảo tôi soạn lại di chúc—chính là bản hiện tại.”

“Lần này, ông Lâm còn yêu cầu đặc biệt thêm một điều khoản tặng cho trong bản di chúc.

Nội dung là:

Dù cho đứa trẻ trong bụng Hàn Tiếu không phải huyết thống nhà họ Lâm,

thì di chúc vẫn được thực thi, chỉ chuyển đổi hình thức từ ‘thừa kế’ sang ‘tặng cho’.”

“Ngày hôm đó, tâm trạng của ông Lâm rất lạ.

Trước khi rời đi, ông còn hỏi tôi mấy điều khoản trong hợp đồng bảo hiểm tai nạn cá nhân.”

“Ông ấy chỉ nói là mình lớn tuổi rồi, muốn mua bảo hiểm để chuẩn bị thêm phần bảo đảm cho em.

Tôi đã ngồi khuyên nhủ cả buổi chiều…”

“Chỉ tiếc là… nếu lúc đó tôi nghĩ xa thêm một chút, nếu tôi cố gắng khuyên thêm vài câu, hoặc nói trước với em…

Liệu có phải… ông ấy đã không gặp chuyện rồi không?”

Nói đến đây, luật sư Sở cúi đầu càng lúc càng thấp, nước mắt rơi từng giọt nặng nề xuống tấm thảm dưới chân.

“Ông Lâm đối với tôi là tri kỷ, là ân nhân.

Ông ấy bảo tôi đừng nói cho em biết chuyện này, nhưng tôi thật sự không chịu nổi khi thấy em bị Hàn Tiếu và Sở Triết Diễn bắt nạt như vậy…”

“Ông Lâm khi đó còn dặn tôi nhất định phải thêm vào di chúc một thỏa thuận tặng cho,

tôi nghi… đứa bé trong bụng Hàn Tiếu có thể không phải là máu mủ họ Lâm.

Tâm trạng ông ấy hôm đó… chắc chắn có liên quan đến Hàn Tiếu.”

Tôi sững người.

Ba từng có lần nửa đùa nửa thật hỏi tôi, nếu ông muốn tái hôn, tôi có ý kiến gì không—lúc đó tôi chỉ cười nhạt, không trả lời.

Ông cũng từng đưa tôi đi ăn cùng Hàn Tiếu vài lần, tôi luôn nghĩ Hàn Tiếu chỉ là người tình thoáng qua,

không ngờ rằng ông ấy lại thật lòng với cô ta.

Nhưng khi nghĩ lại… ngay sau khi ba mất, Hàn Tiếu và Sở Triết Diễn đã kết hôn,

chuyện hai người họ cấu kết với nhau, chắc chắn không phải vừa mới xảy ra.

Tôi không thể ngồi yên được nữa.

Vội vã nói lời tạm biệt với luật sư Sở, tôi lao thẳng đến công ty.

12.

Lâm Thị — giờ đã đổi thành Hàn Thị.

Ngay cả logo cũng bị thay rồi.

Chỉ trong vỏn vẹn một ngày, từ lễ tân đến bảo vệ, toàn bộ nhân sự ở sảnh chính đều đã bị thay máu.

Từng chi tiết như gào lên với tôi rằng —

cái chết của ba tôi, có lẽ là một âm mưu đã được sắp đặt từ rất lâu.

Tôi xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

Hàn Tiếu đang ngồi ngay vị trí của ba tôi, thảnh thơi sơn móng tay.

Còn Sở Triết Diễn, ung dung ngồi trên chiếc sofa ba tôi từng dùng,

pha ấm trà quý mà tôi từng lặn lội khắp nơi tìm mua tặng ông.

Vừa thấy tôi, Hàn Tiếu lập tức muốn gọi bảo vệ.

Nhưng Sở Triết Diễn đưa tay ngăn lại.

“Ngồi đi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ba tôi rốt cuộc đã chết như thế nào?”

Hắn chẳng mảy may hoảng loạn, còn cố ý đẩy chén trà về phía tôi, giọng bình thản:

“Cô chẳng phải đã biết rồi sao? Một tai nạn.”

Tôi cầm lấy chén trà—hất thẳng vào mặt hắn.

“Anh nói xằng bậy!”

Sở Triết Diễn rút hai tờ giấy ăn, từ tốn lau sạch nước trà trên mặt, không hề mất bình tĩnh:

“Lâm Mặc Vãn, cô vẫn cái tính đó—nóng nảy, bốc đồng.”

“Tôi ở bên cạnh cô bao nhiêu năm, cam chịu nhẫn nhục,

cô có bao giờ liếc tôi lấy một cái nghiêm túc không?”

“Nếu cô thật sự muốn biết, tôi cũng không phải không thể nói.”

“Cô biết bản thỏa thuận tiền hôn nhân của Hàn Tiếu rồi chứ?

Nhưng cô có biết ba cô từng đưa tôi một bản thỏa thuận khác không?”

“Hắn bắt tôi vào ở rể nhà họ Lâm, không được mang về một xu, phải vì nhà họ Lâm mà làm trâu làm ngựa.

Con cháu sinh ra sau này cũng phải mang họ Lâm.”

“Trong mắt ông ta, tôi chẳng khác gì một cái máy sinh con truyền tông truyền hệ!”

“Tôi không ký. Ông ta liền ép tôi chia tay với cô.”

“Một người như ông ta, chẳng phải chết là đáng lắm sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương