Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Năm đó sau khi em trai mất, nhà tôi từng trải qua một quãng thời gian hỗn loạn chưa từng thấy.
Như tôi đã từng nói, con trai — đối với nhiều gia đình ở quê — là đại diện cho sự nối dõi.
Ba mẹ tôi không phải kiểu người quê mùa trọng nam khinh nữ.
Họ thương thằng út thật, nhưng từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thiếu một đồng học phí hay sinh hoạt phí nào cho tôi và các em gái.
Từng đồng xu cắc bạc đều là mồ hôi nước mắt, là máu và sức mà họ đổ ra trên công trường.
Là tiền đẫm máu, theo nghĩa đen.
Thế nhưng, trong sâu thẳm, họ vẫn luôn giữ trong lòng một niềm tin rằng: nhà này phải có con trai thì mới có thể “nối dõi tông đường”.
Sau khi em tôi mất, em gái thứ hai đỗ thủ khoa toàn huyện.
Đó là một trong số ít những niềm vui nhỏ nhoi của nhà tôi thời điểm ấy.
Không chỉ vậy, vì là thủ khoa, phòng giáo dục huyện và nhà trường của em tôi còn trao thưởng hai trăm triệu cùng một căn hộ, coi như phần thưởng danh dự cho con bé.
Nhưng em tôi không nhận, mà lập tức đưa toàn bộ cho tôi.
Con bé nói:
“Chị à, chị không đáng phải sống một cuộc đời bị tiền trói buộc như vậy. Số tiền này coi như em mua lại tự do cho chị.”
Hai trăm triệu.
Hai trăm cọc tiền đỏ mới tinh, dày cộp, nặng trĩu.
Ba mẹ tôi đã không còn đi công trường nữa. Họ ngồi nhìn đống tiền ấy rất lâu, lâu đến mức mẹ tôi bật khóc.
Bà nói bà có lỗi với tôi. Đã để tôi, một sinh viên đại học, phải ngủ với một gã đàn ông què từ quê để đổi lấy tiền chữa bệnh.
Bà lại an ủi, may là mới chỉ tổ chức tiệc cưới, chưa đăng ký kết hôn.
Dân thành phố chỉ công nhận cái gọi là giấy đăng ký, chứ không coi tiệc cưới ra gì.
Chỉ cần trả lại tiền, cắt đứt được quan hệ, tôi vẫn còn tương lai, vẫn còn cơ hội để sống một đời tử tế.
Đáng tiếc là, chưa bao lâu sau, ba mẹ tôi đi bệnh viện khám lại.
Và rồi họ tình cờ gặp lại Lý Hoài An cùng con gái.
Lý Thư Huệ vốn dĩ là đứa kiêu căng, hống hách, cứng đầu.
Tất cả đều là kết quả dạy dỗ “thấm nhuần” của Lý Hoài An.
Hôm đó, khi trông thấy ba mẹ tôi, Lý Hoài An chẳng hề khách sáo, chỉ tay vào họ rồi nói với con bé:
“Huệ Huệ, nhìn đi, đây chính là cha mẹ ruột của người đã hiến trái tim cho con đấy.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mà Lý Thư Huệ nhìn ba mẹ tôi không phải biết ơn, mà là ghê tởm.
Ngay lúc đó, ba mẹ tôi vừa bị bác sĩ thông báo một tin sét đánh, thì giây tiếp theo lại nghe được sự thật tàn nhẫn đến nghẹt thở.
Trái tim của con trai tôi, trong lúc gia đình còn chưa biết gì, đã bị cấy vào cơ thể một đứa trẻ xa lạ.
Khoảnh khắc ấy, mẹ tôi hoàn toàn sụp đổ.
Bà phát điên lao tới tóm lấy vai Thư Huệ, điên cuồng muốn xé toạc chiếc sơ mi hàng hiệu đắt đỏ con bé đang mặc, để tận mắt xác nhận xem liệu trái tim non nớt của con trai bà có thực sự đang đập trong lồng ngực người khác hay không.
Nhưng Lý Hoài An xô mẹ tôi ra.
Anh ta lạnh lùng nói rằng họ làm mọi thứ theo đúng quy trình, đợi nguồn hiến tạng lâu lắm mới đến lượt.
Còn nói thêm — nếu có gì phải trách thì cũng đừng trách anh ta hay con gái anh ta.
Vì nếu nói ai thiệt thòi, thì người đáng thương phải là con gái anh ta — một thiên kim tiểu thư thành phố cao quý như thế, mà suốt đời phải mang trong người một trái tim của một thằng bé nhà quê.
Mỗi câu, mỗi chữ anh ta nói đều như dao đâm vào tim ba mẹ tôi.
Đêm đó, ba tôi gọi điện cho tôi.
Người đàn ông cả đời kiệm lời ấy, lần đầu tiên giọng nói lại mang đầy vẻ hoang mang và mờ mịt.
“Dương Dương chỉ bị sốt thôi, sao lại phải mổ cắt amidan?”
“Một ca tiểu phẫu đơn giản như thế, tại sao lại dẫn đến chết não?”
“Còn nữa… tim của nó… sao lại bị cấy sang cho một đứa trẻ khác?”
Tôi không trả lời nổi bất kỳ câu nào.
Nhưng ba mẹ tôi ngày càng sa sút tinh thần, tôi và em gái quyết định đi tìm công lý.
Thế nhưng, camera phòng mổ bị ghi đè, hoàn toàn không còn dữ liệu.
Chúng tôi yêu cầu kiểm tra bệnh án, thì liên tục bị từ chối.
Thậm chí, bệnh viện còn ném thẳng một tờ đơn hiến tạng có chữ ký của ba mẹ tôi vào mặt chúng tôi, như thể tát thẳng vào lòng tự trọng cuối cùng.
Tất cả mọi người đều chỉ trỏ, bàn tán sau lưng chúng tôi.
“Không phải là giở trò ăn vạ bệnh viện đấy chứ?”
“Chữ ký rõ ràng, đồng ý hiến tạng xong, giờ quay lại lật lọng. Muốn vòi tiền à?”
Ba tôi giận đến nỗi tay run cầm cập, khom lưng cố nhặt lại tờ giấy kia, nhưng run đến mức không nhặt nổi.
Dư luận dậy sóng, vô số bệnh nhân đang chờ ghép tạng cùng gia đình họ nhao nhao lên:
“Nếu ai cũng như nhà mấy người thì người khác sống bằng cái gì?”
“Đừng ích kỷ như vậy chứ!”
Ích kỷ?
Chúng tôi chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng thôi mà.
Ngay lúc đó, con gái của Lý Hoài An cập nhật bài viết mới trên mạng xã hội.
Trong video, con bé đứng trên sân khấu rộng lớn, kiễng chân múa ba lê.
Có người bình luận hỏi:
“Tôi nhớ hình như bạn có bệnh tim mà? Nhảy được hả?”
Lý Thư Huệ trả lời:
【Chờ ba ngày, cuối cùng cũng đến lượt có nguồn hiến tạng, giờ mình là thiếu nữ khỏe mạnh rồi nè~】
Ba ngày.
Hai chữ đó lướt qua trước mắt tôi, lắc lư không ngừng, khiến cả người tôi tê rần như bị điện giật.
Cũng đúng ngày hôm đó, ba tôi say rượu, leo lên giàn giáo, ném lên trời một tập giấy dày cộp.
Trên đó viết:
“Trả lại mạng cho con tôi. Trả lại công bằng cho con tôi.”
Rồi nhảy xuống.
Đêm hôm đó, mẹ tôi uống thuốc diệt cỏ Paraquat, đau đớn quằn quại dưới đất, trước khi đến bệnh viện còn gọi cho các tòa soạn báo ở huyện, ở thành phố, muốn nhân chuyện này mà làm lớn lên.
Đáng tiếc…
Hai mạng người của dân nghèo, đổi lại chẳng được gì ngoài một cánh tay giơ lên, rồi hạ xuống nhẹ tênh.
Thậm chí, trên mạng cũng không tạo nổi một gợn sóng.
Cho đến hai năm sau, khi tôi tốt nghiệp đại học, bước vào thị trường xem mắt.
Tôi nhìn thấy thông tin của Lý Hoài An.
Yêu cầu ngặt nghèo, cực kỳ khó chiều.
Nhưng tôi lại đáp ứng được tất cả.
“Vậy là,” một người trong phòng thẩm vấn hỏi, “cô vì oán hận Lý Thư Huệ, nên muốn lấy mạng nó?”
Trong phòng thẩm vấn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Tựa như từng chuyện từng chuyện, đã xác lập rõ ràng: tôi có hiềm khích với nhà họ Lý, tôi bất mãn khi trái tim của em tôi bị cấy vào con gái họ.
“Sao có thể chứ?” – giọng tôi khàn đặc, chậm rãi cất tiếng.
“Các anh biết phẫu thuật ghép tim tốn bao nhiêu tiền không?”
Tôi giơ một ngón tay lên, nhúng vào nước trà, rồi viết nhẹ trên mặt bàn:
Chi phí ca mổ: 500 triệu.
Thuốc chống thải ghép sau mổ: ít nhất 100 triệu/năm.
“Từ lúc trái tim em tôi được cấy vào ngực con bé, thì gia đình họ đã tiêu hơn một tỷ cho con gái họ.”
“Còn tôi, vừa tốt nghiệp, lương cầm tay chỉ 2 triệu. Nếu không có gì bất ngờ, có làm cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền ấy.”
“Vì tiền… tôi sẽ không giết con gái mình.”
Tôi ngẩng đầu, đối mặt với cảnh sát đang thẩm vấn.
Ánh mắt bình tĩnh.
“Vì tiền… tôi sẽ sống tốt với Lý Hoài An cả đời này.”
6
Trước những lời tôi nói, Lý Hoài An hoàn toàn không chấp nhận.
Thậm chí, tức đến mức lật tung bàn trong đồn cảnh sát, đạp đổ luôn cả chiếc ghế sắt nặng nề. Cả người anh ta như một con tê giác phát cuồng.
“Không thể nào! Chính cô hại chết Thư Huệ!”
Anh ta gào lên trong phòng thẩm vấn, mấy cảnh sát hợp sức cũng không kéo nổi.
Ngay sau đó, Lý Hoài An lao thẳng tới, tát tôi một cái trời giáng, khiến tôi ngã nhào xuống sàn.
Mắt anh ta đỏ ngầu, nắm tay siết chặt, đấm liên tiếp vào người tôi:
“Chính cô hại chết con gái tôi! Cô thù ghét con bé vì nó từng đá chết con cô, nên mới ra tay như vậy!”
“Con bé là tất cả của tôi! Tôi đã khổ sở lắm mới có được Thư Huệ!”
Anh ta thở dốc, gào thét đến khản giọng, cho đến khi một viên cảnh sát cao lớn giữ chặt cổ anh ta kéo ra.
Nửa bên mặt tôi sưng phồng lên nhanh chóng.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa.
Khóe mắt ngân ngấn lệ, giọng nghẹn lại, tôi bật ra tiếng nức nở:
“Phải… là tôi đã làm hại Thư Huệ… nếu như tôi giữ được con bé lại…”
“Nếu như tôi kịp kéo tay nó, nó sẽ không rơi xuống đâu…”
“Chín tầng lầu… cao đến thế… chắc con bé đau lắm…”
Mấy câu ấy như đâm xuyên vào ngực Lý Hoài An, khiến anh ta run lên vì phẫn nộ.
“Cô… cô…!”
Anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi, miệng mấp máy mãi mà không thốt nổi một câu.
Nhưng — không có chứng cứ, thì không có tội.
Camera ghi lại rõ ràng: Lý Thư Huệ cáu gắt vì bị phát hiện gian lận, không chấp nhận kiểm điểm, đã đe dọa nhảy lầu và cuối cùng sẩy chân rơi xuống.
Những gì Lý Hoài An nói, hết thảy đều không có căn cứ, chỉ là suy đoán vô căn cứ, không thể lập hồ sơ.
Ngoài phòng thẩm vấn, nữ cảnh sát đưa áo khoác cho tôi, còn dùng thân người chắn giữa tôi và Lý Hoài An.
Không ngờ rằng — vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài đã chật kín hàng chục phóng viên và các hot TikToker.
Thấy tôi và Lý Hoài An bước ra, đám người ấy như đàn linh cẩu đánh hơi thấy mùi máu, đồng loạt lao đến.
“Anh Lý, con gái anh nhảy lầu tự tử là vì vấn đề tâm lý tuổi dậy thì ạ? Bình thường anh có dành đủ thời gian cho con không?”
“Chị Trần, nghe nói khi con gái riêng của chồng chị nhảy lầu, chị có mặt tại hiện trường? Chị chứng kiến toàn bộ quá trình con bé rơi xuống đúng không? Chị có thể mô tả lại khoảnh khắc đó không?”
Biển người chộn rộn.
Tôi bị xô đẩy đến suýt ngã.
Đúng lúc ấy, có một bóng người cao ráo chen ra từ đám đông.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự thù địch và trào phúng, giọng cao vang lên giữa đám đông:
“Trần Tĩnh, thật ra là chị giết Lý Thư Huệ đúng không?”
Không gian lặng như tờ.
“Chị đã bỏ đậu phộng đã bóc vỏ vào nồi móng giò hôm qua, đúng không? Mà Thư Huệ lại bị dị ứng với đậu phộng.”
“Dị ứng nhẹ thôi, không chết người, chỉ khiến da nổi mẩn, toàn thân ngứa ngáy, tinh thần dễ hoảng loạn.”
Cô ta tiến lại gần tôi, giọng đè thấp xuống, từng chữ rõ ràng trong không khí im phăng phắc:
“Chị biết rõ con bé là một tiểu thư bướng bỉnh, lại cố tình dùng lời nói để kích động nó trên sân thượng…”
Đến gần hơn, mũi cô ta khẽ khịt một cái, rồi như chợt hiểu ra điều gì, cười lạnh:
“À… tôi hiểu rồi.”
Giọng cô ta kéo dài, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Trên người chị vẫn còn mùi nước ép xoài. Thư Huệ từ bé đã bị dị ứng xoài nặng, chỉ cần ngửi thấy là phản xạ lùi lại ngay.”
“Chị chính là dùng mùi xoài ấy khiến con bé vô thức lùi bước, rồi trượt chân ngã xuống, đúng không?”
Bốn phía, tiếng xì xào bỗng chốc vang lên như sóng trào.
Tim tôi co rút đau nhói.
Người phụ nữ trước mặt, giờ đứng cạnh Lý Hoài An, vai kề vai.
Cô ta xinh đẹp, thanh lịch, đeo kính gọng vàng, đúng chuẩn hình tượng quý cô thành thị trí thức.
Chỉ có điều, tên cô ta và diện mạo ấy hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Mỹ Quyên.
Hàng xóm của tôi.
Cũng là thư ký của Lý Hoài An.
Cũng chính là người mà tôi luôn nghi ngờ, chính là “tiểu tam” chen vào giữa gia đình tôi.