Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Tôi giả vờ như vô tình có thú cưng là rắn.

Tạ Dư cũng giả vờ mình là thú cưng.

Hắn tưởng tôi không biết thân phận thật của mình, bắt đầu làm xằng làm bậy.

Mấy ngày ngay không phải muốn thơm thơm, thì lại muốn quấn lấy.

Tôi mà đang tỉnh thì rắn đen quấn lên người tôi bất cứ chỗ nào.

Tôi chơi điện thoại, rắn cuộn trên n.g.ự.c tôi, thò đầu rắn xem điện thoại cùng tôi.

Chỉ cần lướt đến cơ bụng nam, là bị rắn đen dùng đầu quẹt đi.

Nếu lướt đến người đàn ông nào tốt, trông giống với Tạ Dư, rắn đen lại quay sang chờ mong nhìn tôi.

Có đôi khi còn thè lưỡi rắn, l.i.ế.m liếm trán tôi, má tôi, hoặc là môi, ngón tay…

[Úi dời trong họa có phúc! Đúng là bày sẵn cho nam chính ăn mà?]

[Nhìn nam chính mỗi ngày mở hai mắt ra là thơm vợ, sống còn sướng hơn hồi dạng người nữa.]

[Chứ còn? Xem ổng khoái quên trời đất, còn không để tâm đến công ty của gia đình nữa.]

Tôi kéo rắn đen trên n.g.ự.c tôi xuống.

“Tao phải đi tắm đã.”

Rắn đen không vui.

Lúc tôi đóng cửa phòng tắm, ngay một giây trước khi cửa đóng hẳn, hắn lại chui vào.

Tôi nhặt rắn lên.

“Được rồi, tắm cùng nhau nào.”

Tôi bắt đầu cởi quần áo, rắn đen vút một cái chui vào góc, không dám nhìn tôi.

[Đúng là motif nam chính vừa sợ vừa thèm.]

[Không cho nhìn thì không vui, cho nhìn thật lại không nhịn được.]

[Sao cảm thấy rắn đen sắp bốc lửa luôn rồi kìa?]

[Nam chính sẽ không nhịn đến mức nổ tung đâu chứ nhò?]

Lúc bão bình luận nhảy ra, rắn đen đang bò lên bồn rửa tay, ngâm mình vào nước.

Tự biến thành rắn nước, lại còn “xì” một tiếng.

Tôi ném quần áo bẩn vừa mặc ra vào bồn rửa tay, trùm lên mắt rắn đen.

Rắn đen không chịu, cố chui ra ngoài.

Tôi đang tạo bọt tắm, xoay người nhìn ra tiếng động ở bồn rửa tay theo thói quen.

Không ngờ rắn đen giật mình một cái, rồi hôn mê bất tỉnh.

Đầu rắn đụng vào bồn rửa tay, vang bốp một cái.

[Ui tin được không? Nam chính vì ngắm nhìn cơ thể không chút vải của vợ, hưng phấn đến mức ngất đi!]

[Còn đập một cái rõ vang! Chắc không đập hỏng đầu đâu nhỉ?]

[Đập hỏng hay không cũng không sao, nam chính trông cũng đâu thông minh lắm đâuy.]

[Khó hiểu thay nam chính nhé? Nam chính nhà tôi là người thừa kế thông minh nhất nhà họ Tạ, tiêu diệt một đống đối thủ cạnh tranh mới trở thành chủ tịch tập đoàn Tạ thị, chỉ là ở trước mặt nữ chính mới tỏ ra không quá thông minh thôi.]

Tôi trầm tư suy nghĩ.

Tự hỏi cái kiểu thông minh lúc bật lúc tắt này của Tạ Dư liệu có ảnh hưởng đến con cái không nhỉ?

4

Ngồi lướt điện thoại trên ghế sô pha, tôi lướt đến một bản tin.

[Tập đoàn Tạ thị bỏ số tiền lớn tìm kiếm thú cưng của Chủ tịch Tạ thị]

Kèm với đó là ảnh rắn đen.

Trong ảnh rắn đen uy phong ngời ngời, trong cặp đồng tử kia còn lóe lên vẻ thông minh lấp lánh.

Trông khác hẳn con rắn đen ngốc nghếch vẫn đang hôn mê, bị tôi kéo giãn thành số một (1), đang nằm trên giường kia.

Nhưng nhìn tiền thưởng đi.

Nhiêu cơ?

Ba ngàn vạn?

Mẹ nó, tôi phát tài rồi!

Tôi không chút do dự, trực tiếp cho rắn đen vào túi nilon, chạy tới tập đoàn Tạ thị.

Ở đây có một hàng siêu dài.

Trên tay mỗi người đều có một con rắn đen.

Tôi nghi ngờ toàn bộ rắn đen trong thành phố S đều tụ tập ở đây.

Có một thanh niên xách cặp tài liệu, sốt ruột muốn đi vào tập đoàn, lại bị một ông chú cản lại, lên giọng:

“Thằng nhóc kia, làm gì cũng phải có trước có sau, xếp hàng đi…”

Thanh niên kia vội đến mức trán đầy mồ hôi, giải thích:

“Chú ơi, cháu là nhân viên tập đoàn Tạ thị, cháu tới đi làm, cháu sắp trễ rồi, phiền chú cho cháu qua một chút.”

Ông chú kia lắc đầu, dáng vẻ bề trên:

“Đi làm cũng phải xếp hàng.”

Thanh niên: ???

Bão bình luận cười điên.

Cuối cùng, ông chú và thanh niên cãi lộn được đưa tới chỗ bảo vệ.

Thanh niên cuối cùng cũng thuận lợi đi vào tòa nhà dưới sự hộ tống của bảo vệ.

Đội trưởng bảo vệ xử lý xong xuôi, để ý tới túi nilon trong suốt trong tay tôi.

Đúng thế, bên trong chứa nguyên thân của Tạ Dư.

Mặc dù mấy con rắn đen trông có vẻ giống nhau, nhưng nguyên thân của Tạ Dư lại cực kỳ xinh đẹp.

Dưới ánh mặt trời, vảy phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh.

Mắt đội trưởng cũng sáng lên, vội vàng tiến lại gần làm quen:

“Cô gái xinh đẹp, cô cũng vào đi.”

Đội trưởng bảo vệ tôi, kích động gọi điện cho phòng Chủ tịch.

“Thư ký Vương, tìm được rồi.”

Từ nhỏ tôi đã nghe tốt hơn người thường.

Cho dù âm thanh truyền tới từ điện thoại rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe ra được giọng mệt mỏi của đối phương.

“Chắc chắn chưa? Thời gian này bê lên cả đống rắn linh tinh rồi.”

Đội trưởng hơi chột dạ, sờ đầu một cái, hạ thấp giọng:

“Đều tại tôi không huấn luyện kỹ, mấy đứa nhóc kia không nhìn rõ.”

“Lần này là tôi tự mình kiểm định.”

“Yên tâm đi! Tôi đã ở nhà họ Tạ bao năm rồi, sao có thể nhầm được chứ?””

YEAH!!

Tôi hoan hô trong lòng, cầm chắc tiền rồi.

Đội trưởng dẫn tôi lên tầng cao nhất.

Tôi bước ra khỏi thang máy, thư ký Vương vừa nhìn thấy tôi, trên gương mặt mệt mỏi gắng gượng nặn ra nụ cười.

“Phu nhân… A không đúng, cô Sầm, sao cô lại tới đây?”

[Thư ký Vương chả chuyên nghiệp tý nào! Sao lại nói hết lời trong lòng ra vậy chứ?]

[Sao trách thư ký Vương được, đều do nam chính ép cả. Chủ yếu là mỗi lần nam chính nổi giận, thư ký Vương nhắc “phu nhân” một cái, nam chính lại như bóng xịt, lập tức dịu lại, thư ký Vương có thể dễ dàng báo cáo. Cho nên này cũng chỉ là làm nhiều thành quen thôi.]

Dù sao thư ký Vương cũng là người đã chứng kiến nhiều cảnh tượng hoành tráng, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, tiếp tục mở miệng:

“Cô Sầm tới tìm chủ tịch Tạ sao?”

“Chủ tịch Tạ luôn nhớ cô lắm, ngài ấy biết tin này nhất định sẽ rất vui vẻ…”

Đội trưởng bước vào sau tôi, ngắt lời thư ký Vương, lên tiếng khoe công:

“Thư ký Vương, cô gái này chính là người nhặt được rắn nhà họ Tạ chúng ta.”

Thư ký Vương cuối cùng cũng để ý tới túi nilon tôi đang xách, cùng với rắn đen bên trong túi.

Vẻ mặt anh ta như thấy trời sập.

Bão bình luận đảm nhiệm nói thay:

[Đốt CPU của thư ký Vương liền cho tôi!]

[Nội tâm thư ký Vương đang gào thét: Sớm biết chủ tịch ở chỗ phu nhân đã không đi tìm rồi! Ai mà dám! Nào ai mà dám chứ! Nếu chủ tịch Tạ biết mình là người mang ngài ấy ra khỏi tay phu nhân, phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của ngài ấy, chắc chắn sẽ xé xác mình mất.]

Tùy chỉnh
Danh sách chương