Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa quay lưng, cửa thang máy mở ra.
Khương Vĩnh Đạt đứng trong đó và tôi nhau chằm chằm.
“Nói đi, anh gì?”
Chúng tôi tìm một nhà bình thường gần khu dân cư, ngồi đối diện nhau.
Dưới ánh đèn sáng của nhà , tôi rõ, liền giật , Khương Vĩnh Đạt già đi nhiều ?
hơn một không gặp, anh ta tiều tụy hẳn.
Gầy đi nhiều, mặt hóp lại, khiến các nếp nhăn đuôi mắt và trán càng rõ.
Đáng sợ nhất là mái tóc, như phủ một lớp sương trắng.
Sau câu hỏi của tôi, anh ta cứ cúi đầu im lặng.
Tôi ngượng ngùng ho nhẹ: “À, không nhuộm đi?”
“À, ý em là tóc à.” Khương Vĩnh Đạt như vừa tỉnh lại, “Ôi, mọc nhanh lắm, lát nữa lại nhuộm, ngại .”
“Nhân tiện, anh lại mua nhà ngay trên tầng tôi?” Tôi nhớ đến chuyện chính.
Khương Vĩnh Đạt cười khổ: “Anh ngủ, ngủ nặng, cả không ngủ được. Đi khám tâm lý, bảo lo âu quá độ. Anh thử mọi cách đều không đỡ. Một hôm vô tình lướt weibo của em, một tấm ảnh, chiều hôm đó anh ngủ thiếp đi trên ghế văn phòng. Mấy ngày sau, anh toàn ảnh em để ngủ. weibo em có mỗi tấm đó, mấy hôm sau tấm ảnh không còn tác dụng, anh lại ngủ.”
Anh ta ngẩng lên tôi áy náy: “Vì anh đi theo em, anh hiện gặp em xong tối đó có thể ngủ được. Bảo vệ không cho vào khu này, anh đành mua nhà. Ngủ đây, chứng ngủ của anh tự nhiên khỏi.”
“Anh đừng có vô lý .” Tôi không nói gì, bất lực.
Suy nghĩ một lát, tôi nói tiếp: “Tốt nhất anh dọn đi, nào ngủ ngay dưới nhà tôi, là nào? Chúng ta ly hôn hai rồi, tôi không dây dưa gì nữa. Với lại, vợ anh chuyện, tưởng tôi quấy rầy anh, đến gây thì ? Anh đấy, tôi ghét phiền phức nhất.”
“Anh đề nghị ly hôn với cô ấy rồi.” Khương Vĩnh Đạt thẳng tôi nói.
16
Lúc này đến lượt tôi ngạc nhiên.
“Đó là bạch nguyệt quang của anh, người anh thề suốt đời tốt với cô ta, cưới có hai , không nổi với nhau rồi?”
Tôi thừa nhận, có chút hả hê.
“Là anh đeo filter dày quá, hóa ra tình đầu hợp tồn tại trong ký ức, thực chung lộ đủ thứ chuyện lặt vặt.”
“Không đến nỗi chứ? Dù anh là đại gia ty niêm yết, có câu nói nào nhỉ, phần lớn khó khăn trên đời đều giải quyết được bằng tiền. Hai người không thiếu tiền, nhiều mâu thuẫn trong cuộc sẽ không sinh.”
“Có lẽ trước giờ anh tiếp xúc toàn người bình thường!” Khương Vĩnh Đạt cười khổ, “Em không? Anh cảm giác Dương Uyển Chi không người bình thường. Anh không thể tin được lại có một ngày suýt điên vì một người phụ nữ.”
Khương Vĩnh Đạt như tìm được người trút bầu tâm , lảm nhảm kể tôi nghe đủ thứ.
Anh ta nói, Dương Uyển Chi không không có năng lực tự lập, mà ngay cả khả năng tự chăm sóc bản thân không, cô ta không làm tốt bất cứ việc nhỏ nào.
Có lần, anh ta để quên tài liệu nhà, nhờ Dương Uyển Chi mang đến ty.
Anh ta dặn đi dặn lại qua điện thoại, nhất định mang đến đúng giờ, cuộc họp với đối tác đang chờ dùng. Kết quả là Dương Uyển Chi cố tình nộp tài liệu trễ cả tiếng đồng hồ.
Cô ta nhà từ tốn trang điểm, chọn quần áo, lãng phí hơn một tiếng.
Khi Khương Vĩnh Đạt gặp cô ta, anh ta tức giận đến mức hỏi tại cô ta đến chậm như vậy, suýt nữa làm hỏng việc của anh ta.
cô ta thản nhiên nói, vì cô ta xuất hiện ty với vẻ ngoài đẹp nhất, để làm rạng danh anh ta.
Khương Vĩnh Đạt tức đến mức phun máu.
Khi mở tài liệu trong cuộc họp, tài liệu có dấu mộc của chính phủ kia lại đầy vết dầu, có lẽ là đồ ăn gì đó rơi vào.
Khương Vĩnh Đạt tức đến mức không thốt nên lời.
“Đầu óc cô ta khác người thường, dù việc quan trọng đến đâu, em nhắc đi nhắc lại trăm lần, với cô ta như không, cô ta chẳng nghe được một chữ nào.” Khương Vĩnh Đạt nói, gân xanh trên trán giật giật.
Anh kể, hồi trước, bố anh bị ốm nhập viện, cần người trực . Mẹ anh trực ngày, cần thuê một .
được thuê lén ngủ, không hiện bố anh ngã xuống giường. Nếu không có hiện, bố anh ngạt thở mà chết.
Khương Vĩnh Đạt đuổi việc đó, Dương Uyển Chi lại ngăn cản. đó là người cô ta tìm, là một người họ của mẹ cô ta quê.
Dương Uyển Chi nói, đuổi người ta về, mẹ cô ta sẽ khó xử với họ .
Khương Vĩnh Đạt tức đến mức tát Dương Uyển Chi ngay tại chỗ.
“Đó là lần đầu tiên anh đánh người.” Khương Vĩnh Đạt hít một hơi sâu, “Anh bạo lực là sai, anh không nhịn được. Dương Uyển Chi này, cô ta có cách khiến anh điên lên.”
Anh ta lại tôi: “ với em bao nhiêu , anh chưa từng nổi giận nhà. với cô ta hai , anh cảm như mắc chứng cuồng loạn. Giờ đây, cần về nhà, mặt cô ta, anh sẽ không kiềm chế được bực bội. Trước đây, anh tưởng là người không có tính khí. với cô ta, anh , tính cách thực bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh.”
17
Khương Vĩnh Đạt nói, bố anh ta nằm viện hơn một tháng, sau đó không tìm được phù hợp, nên anh ta trực .
Suốt một tháng, ngày anh ta làm việc ty, đến bệnh viện trực.
Anh ta nói, tháng đó, anh ta cảm già đi mười tuổi.
“Lại còn một chuyện nữa, trước đây ty đấu thầu một dự án lớn, gần như dồn hết tiền vào, còn vay ngân một khoản lớn. Dương Uyển Chi không nghe từ đâu, cứ gây , nói vay nhiều tiền như vậy, nếu thua thì phá sản, bắt anh trả lại dự án, em nói có buồn cười không?”