Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua áo khoác, xua tan cái lạnh sớm mai.
Phía đông, bầu trời bắt đầu ửng sáng, mây được nhuộm sắc hồng nhạt.
Bạc Cận Ngôn bỗng lên tiếng: “An Sinh, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Tôi cười:”Ngày đi đăng ký kết hôn à? Mặt Anh lạnh như băng, cứ như tôi nợ anh tám trăm vạn vậy.”
“Không phải.” – Anh lắc đầu – “Là ở thôn Long Môn, hôm đó em mặc váy trắng, đứng trên bục giảng dạy bọn trẻ đọc thơ.”
Tôi sững lại.
Ký ức ấy vốn đã mờ nhạt, nhưng dưới giọng nói trầm thấp của anh lại dần trở nên rõ ràng — chàng thiếu niên Triều Dương mười bảy tuổi, luôn lặng lẽ đứng ngoài cửa lớp, ánh mắt sáng như sao.
“Hồi đó, anh đã nghĩ…” – Giọng Bạc Cận Ngôn rất khẽ – “Một người đẹp như vậy, sao lại đến nơi nghèo như chỗ chúng tôi.”
Mây hồng nơi chân trời càng lúc càng sáng, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây.
Ngay khoảnh khắc ánh vàng phủ khắp đất trời, Bạc Cận Ngôn bất ngờ quỳ một gối, lấy từ túi ra một chiếc hộp nhung.
“An Sinh, lần này anh muốn làm thật trang trọng.”
Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương thiết kế độc đáo, viên đá chủ được bao quanh bởi những viên kim cương nhỏ, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi chợt nhận ra những viên kim cương nhỏ đó được sắp thành hình — chính là đường viền của thôn Ngô Đồng.
“Anh…” – Cổ họng tôi nghẹn lại – “Chuẩn bị từ bao giờ vậy?”
“Từ ngày biết em là Thịnh An.” – Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt thành kính – “Lần này không phải vì liên hôn, không phải vì bất kỳ điều kiện nào, chỉ vì anh yêu em.”
Ánh nắng sớm phủ lên anh một tầng viền vàng, khiến tôi như nhìn thấy lại chàng trai từng ngồi đọc sách trên sân trường năm ấy.
Thời gian xoay vần, chúng tôi lại gặp nhau theo cách này.
“Được.” – Tôi đưa tay ra, giọng run nhẹ – “Em đồng ý.”
Anh cẩn thận đeo nhẫn vào tay tôi, rồi đứng dậy ôm chặt lấy tôi.
Chúng tôi hôn nhau trong ánh bình minh.
…
Hôn lễ được định vào ba tháng sau.
Khác với lần đầu qua loa, lần này Bạc Cận Ngôn tự mình lo từng chi tiết.
Từ trang trí, thực đơn, đến cả font chữ trên thiệp mời, anh đều phải đích thân xem qua.
“Quá phô trương rồi.” – Tôi lật cuốn catalogue dày – “Chúng ta đâu phải cưới lần đầu.”
Anh ôm tôi từ phía sau:
“Lần trước không tính.”
Hơi thở anh phả bên tai tôi:
“Lần này anh muốn để cả thế giới biết, em là người anh cầu mà có.”
Ngày cưới, ba tôi nhất quyết muốn tự tay đưa tôi vào lễ đường.
Ông mặc vest may đo, tuy gầy đi nhiều nhưng tinh thần rất tốt.
“Ba, khó chịu thì phải nói.” – Tôi lo lắng đỡ ông.
“Hồ đồ!” – Ông trừng tôi – “Ngày trọng đại của con gái, ba sao vắng mặt được?”
Nhạc nổi lên, cánh cửa lớn từ từ mở.
Cuối thảm đỏ, Bạc Cận Ngôn mặc vest trắng, ánh mắt rực sáng nhìn tôi.
Ba nắm tay tôi, từng bước dẫn tôi đi.
“Thằng nhóc,” – Ông đặt tay tôi vào tay Bạc Cận Ngôn, giọng hơi nghẹn – “Ba giao bảo vật quý nhất của mình cho cậu.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu nghiêm túc:
“Con sẽ yêu thương cô ấy bằng cả mạng sống.”
Khi trao nhẫn, tôi nhận thấy tay anh khẽ run.
Khi mục sư tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi, như đang nâng niu một báu vật dễ vỡ.
Tiếng vỗ tay vang dội, nhưng giữa sự ồn ào, tôi vẫn nghe thấy anh khẽ nói:
“Cảm ơn em, cô giáo Thịnh An.”
Tại tiệc tối, ba tôi hiếm hoi uống một ly champagne.
Ông kéo Bạc Cận Ngôn nói chuyện rất lâu, rồi bất ngờ tựa vào vai chú rể ngủ thiếp đi.
Anh ra hiệu bảo tôi đừng quấy rầy, nhẹ nhàng dìu ông vào phòng nghỉ.
Tôi đứng trên ban công, nhìn vào hội trường đầy tiếng cười.
Cô gái đen nhẻm từng một lòng ở lại núi rừng dạy học, giờ khoác váy cưới đắt giá, trở thành phu nhân nhà họ Bạc khiến bao người ngưỡng mộ.
Đúng là số phận thật kỳ diệu.
Tôi giơ tay ra xem, vẫn hơi ngăm, nhưng tôi lại thấy thích điều đó.
“Đang nghĩ gì vậy?” – Bạc Cận Ngôn ôm tôi từ phía sau.
Tôi tựa vào ngực anh:
“Nghĩ đến bọn trẻ ở thôn Ngô Đồng.”
Anh hôn lên tóc tôi:
“Tuần sau mình về thăm nhé? Trực thăng đáp thẳng xuống sân trường, cho bọn nhóc mở mang tầm mắt.”
Tôi bật cười, quay lại ôm cổ anh.
Bầu trời đêm đầy sao, giống hệt như ở thôn Ngô Đồng.
Khác là, lần này có người cùng tôi ngẩng đầu ngắm sao.