Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXqYtnX5Y
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Bạc Cận Ngôn khựng lại, vẻ mặt hơi tủi thân: “Em đang đuổi anh sao?”
Tôi thấy hơi buồn cười: “Không có.”
“Hôm qua tôi nhận được điện thoại của ba, ông nói nhà có việc gấp, bảo tôi về ngay một chuyến.”
“Nếu tiện thì anh chở tôi một đoạn nhé?”
Bạc Cận Ngôn khẽ thở ra một hơi gần như không thấy, khóe môi nhếch lên: “Được.”
…
Về tới Kim Minh thị, việc đầu tiên tôi làm là quay về nhà.
Nhưng nhà chẳng có mấy người.
Quản gia nói, ba tôi đang ở bệnh viện.
Tim tôi bắt đầu thấy bất an khi vội vã chạy đến đó.
Mẹ tôi mất sớm, tôi được ba nuôi lớn. Để tôi không chịu ấm ức, ông cũng không tái hôn.
Bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ sức khỏe ông ổn.
Mỗi lần gặp tôi, ông đều có thể mặt không đổi sắc mắng tôi một trận dài.
Nhưng quản gia nói, sức khỏe của ba tôi đã không còn như trước.
Công việc công ty nhiều, một mình ông đã không gánh nổi nữa.
Tôi bước vào phòng bệnh, ba vừa tỉnh, thân hình hơi nặng nề. Thấy tôi, ông mỉm cười: “Về rồi à?”
Ngay sau đó, gương mặt nghiêm lại: “Còn biết đường về sao?”
Tôi đứng ở cửa, tay bấu chặt khung cửa.
Chín năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ ông – tóc mai đã bạc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn, đôi mắt từng trừng tôi giờ trĩu xuống, như hai chiếc lá khô.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” – ông gắt – “Tôi còn chưa chết đâu!”
Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi bước nhanh đến, kéo chăn của ông lên.
“Con làm gì đấy!” – ông hoảng hốt kéo vạt áo bệnh nhân xuống, nhưng đã muộn.
Tôi nhìn chằm chằm đôi chân phù nề bóng loáng, đầy vết bầm tím, ngón tay ấn xuống tạo thành vết lõm mãi không đàn hồi lại.
“Xơ gan…” – giọng tôi run – “Từ khi nào?”
Ba tôi lúng túng kéo chăn lại: “Cũng chỉ mới hai năm nay… Con quan tâm làm gì, dù sao trong mắt con chỉ có cái vùng núi đó…”
Tôi quay người định đi thì bị tiếng gọi vội vàng giữ lại.
“Sinh Sinh!”
Cách gọi này khiến mũi tôi cay xè.
Từ sau khi mẹ mất, ông chưa từng gọi tôi như vậy nữa.
“Con đi tìm bác sĩ.”
Tôi không quay đầu lại, sợ ông thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Trong phòng bác sĩ, có một chồng bệnh án dày.
Tôi lật từng tờ báo cáo xét nghiệm, tay run đến mức suýt không cầm nổi giấy.
“Cô An, cha cô bị xơ gan giai đoạn cuối do rượu, kèm theo cổ trướng và giãn tĩnh mạch thực quản.” – bác sĩ đẩy kính – “Ông ấy từ chối ghép gan, cũng không cho chúng tôi báo cho cô.”
Tôi nhìn chằm chằm những mảng đen xấu xí trên phim CT:
“Còn… được bao lâu?”
“Nếu hợp tác điều trị, khoảng một đến hai năm.”
Khi tôi quay lại phòng bệnh, ba đang lén nhét thứ gì đó vào miệng. Thấy tôi, ông lập tức giấu tay ra sau lưng.
“Đưa đây.”
Ông miễn cưỡng chìa tay – là một viên kẹo bơ cứng.
Lúc này tôi mới để ý ngăn kéo đầu giường đầy giấy gói kẹo.
“Bác sĩ không cho ăn đồ ngọt.” – ông như một đứa trẻ làm sai – “Nhưng tôi thèm lắm…”
Tôi chợt nhớ, hồi nhỏ ông cũng từng tịch thu kẹo tôi giấu, rồi khi tôi khóc lóc lại rút từ túi ra một thanh sô-cô-la đắt hơn.
Khi đó mẹ vừa mất, ông vụng về học cách vừa làm cha vừa làm mẹ.
“Ba…” – cổ họng tôi nghẹn lại, cầm lấy viên kẹo, trong ánh mắt đầy thất vọng của ông, tôi bẻ đôi – “Mỗi người một nửa.”
Chúng tôi lặng lẽ ăn kẹo, như nhiều năm trước.
Nắng ngoài cửa sổ nghiêng vào, phủ một viền vàng lên mái tóc bạc của ông.
“Thực ra…” – ông liếm ngón tay rồi bất ngờ nói – “Dạo trước, thằng nhóc nhà họ Bạc thường xuyên tới bệnh viện.”
Tôi suýt bị nghẹn bởi viên kẹo: “Bạc Cận Ngôn? Anh ta đến làm gì?”
“Đem thực phẩm bồi bổ cho tôi, còn tìm chuyên gia hội chẩn.” – Ba tôi hừ một tiếng – “Làm bộ làm tịch! Chẳng phải chỉ để dò xem con ở đâu…”
Tôi cúi đầu xoắn giấy gói kẹo, tim đập thình thịch.
Cái đồ ngốc này…
“Sinh Sinh,” – ba đột nhiên nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay thô ráp nhưng ấm áp – “Ba xin lỗi con.”
Tôi sững lại.
Người đàn ông cứng đầu cả đời này, đây là lần đầu tiên chịu cúi đầu trước tôi.
“Năm đó không nên ép con liên hôn, nhưng ba thật sự không trụ nổi nữa…”
Ông khẽ vuốt vết sẹo trên mu bàn tay tôi: “Đám cáo già trong công ty, ai cũng muốn xâu xé nhà họ An. Ba nghĩ, ít nhất cũng phải tìm cho con một người đáng tin…”
“Con biết.” – Tôi khẽ nói.
Thật ra tôi đã sớm hiểu, ông sắp xếp cuộc hôn nhân này là để bảo vệ nhà họ An, cũng để bảo vệ tôi.
“Chuyện con đi dạy, ba ngoài miệng mắng nhưng trong lòng… thật ra rất tự hào.” – Ông ngượng ngùng quay đi – “Chỉ là con gái này bướng quá, nhất định phải phơi nắng đen như cục than…”
Tôi bật cười, mà cười rồi nước mắt lại rơi.
Tôi giả vờ trách móc: “Vậy sao ba lại nói con đang du học ở nước ngoài?”