Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Có lẽ mấy ngày nay thật sự quá mệt, sáng mở mắt đã gần 10 giờ.
Trong lòng vẫn còn lăn tăn không biết hôm nay sẽ phải đối mặt với Hướng Tần thế nào, nhưng hóa ra tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Nhà chẳng có ai cả.
Tôi vào phòng tắm rửa mặt qua loa, lúc quay lại mới thấy tin nhắn từ Hướng Tần:
“Anh qua nhà mẹ trước nhé, đợi em dậy rồi về đón đi ăn trưa. Ôm ôm.”
Tôi tắt thông báo tin nhắn từ anh.
Cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hai chữ “ôm ôm” kia, lòng tôi bỗng thấy bình tĩnh lạ thường.
Tin nhắn tôi gửi cho Giản Gia Hòa từ đêm qua vẫn chưa được trả lời.
Tôi ngẩng đầu, gọi thẳng một cuộc thoại.
“Dậy rồi à, đại công chúa?”
Một câu chào của anh khiến tôi không nhịn được mà bật cười.
“Đừng giỡn nữa. Tối qua tôi nhắn cho anh mà anh không trả lời. Bắt tay vào làm đi.”
Giúp tôi soạn thảo đơn ly hôn.
Chính là vì quyết định này, tôi mới có thể ngủ ngon một giấc.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã nghĩ thông quá nhiều điều.
Cưỡng cầu thì chẳng có gì ngọt ngào.
Chuyện đó, bao nhiêu người từng trải đều chứng minh rồi.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Mà đã là Bọ Cạp – một khi đã quyết định… thì nhất định sẽ làm đến cùng.
Giống như tôi từng chọn sống với anh cả đời, thì giờ cũng sẽ quyết tuyệt như thế.
“Anh đọc được tin nhắn rồi, không trả lời là vì lúc đó đã nửa đêm, cũng sợ em chỉ đang giận nhất thời sau cãi vã.”
Thấy tôi không đáp lại, anh nói tiếp.
“Nếu em đã thật sự nghĩ kỹ… vậy mọi thứ, để anh lo.”
Tôi mím chặt môi, trong lòng suy nghĩ rất lâu.
“Giản Gia Hòa… anh sẽ nghiêm túc với việc này chứ?”
Câu hỏi của tôi khiến anh sôi máu.
“Ý em là nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của anh à?”
“Không. Nhưng nếu đổi lại là anh hỏi câu đó… thì tôi thật sự cảm thấy mình bị chửi đấy.”
Thật ra, tôi biết anh sẽ dốc lòng giúp mình.
Vì đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Giản Gia Hòa ra tay giúp tôi.
Từ lần đầu xem mắt, khi Hướng Tần không thèm nói với tôi nổi một câu trọn vẹn.
Sau khi thống nhất xong mọi thứ, tôi cúp máy. Từ giây phút đó, anh chính thức trở thành luật sư đại diện cho tôi.
Dù vậy… anh vẫn nhắn thêm một câu: “Nghĩ thật kỹ lại đi.”
Tôi tô một lớp trang điểm xinh xắn, nhưng lại lưỡng lự rất lâu trước tủ quần áo.
Tủ đồ của tôi treo đầy váy vóc, kiểu dáng phong phú, màu sắc đủ loại.
Tất cả… đều là vì Hướng Tần thích.
Anh quá cao, giữa tôi và anh cách nhau tận ba mươi phân.
Anh thường đùa rằng đi dạo với tôi giống như đang dắt một chú cún con.
Tôi cũng cười gượng rồi đùa lại: “Còn em, mỗi lần nắm tay anh đều có cảm giác như đang thả diều.”
Vì Hướng Tần, tôi mua không biết bao nhiêu đôi giày cao gót.
Mỗi lần bước vào đôi giày đó, tôi có cảm giác như đang bước vào vai “trai tài gái sắc” mà người ta mong mỏi.
Vai nữ chính—phù hợp tuyệt đối với anh.
Nhưng lần này, tôi muốn sống vì chính mình.
Tôi mặc bộ đồ thể thao mình yêu thích, mang giày sneaker, và rời khỏi nhà với một tâm thế nhẹ nhõm chưa từng có.
7.
“Lấy chồng rồi thì phải bớt cái tính công chúa lại một chút chứ. Đây là lần đầu con về nhà chồng sau đám cưới mà giờ này mới ló mặt tới.”
Vừa bước vào cửa, tôi đã bị mẹ của Hướng Tần mắng một trận không thương tiếc.
Tôi liếc nhìn chiếc vòng ngọc trên tay bà – món quà tôi từng bỏ ra mấy chục triệu mua tặng.
Khi ấy bà còn một mực từ chối, bảo không cần.
Vậy mà bây giờ lại đeo sát cổ tay, không nỡ tháo ra.
“Tần đâu rồi?”
Không thấy bóng dáng anh đâu, tôi mở miệng hỏi.
Như thể chỉ chờ tôi nhắc đến, bà lập tức lên giọng, không giấu nổi niềm vui:
“Nó đi đón Tô Tô rồi. Tô Tô về nước từ hôm trước, cứ bảo muốn ghé nhà chào hỏi. Tôi nghĩ cũng hay, mọi người ăn bữa cơm cho vui vẻ. Hai mẹ con người ta ở nước ngoài cũng chẳng biết ở lại bao lâu, ăn với nhau một bữa cho ấm cúng.”
“Hai đứa nó từ nhỏ đã thân thiết rồi. Giờ con là vợ Tần, cũng nên học cách chấp nhận bạn bè của chồng. Nhất là với Tô Tô, con hiểu không?”
Mẹ Hướng Tần kéo tay tôi, cười rạng rỡ như thể thật sự xem tôi là người nhà.
Chỉ có tôi biết rõ—người bà xem là người nhà, chưa bao giờ là tôi.
“Đinh đinh…”
Tiếng còi xe vang lên ngoài sân. Hướng Tần đã về.
Mẹ Hướng Tần kéo tay tôi, hồ hởi bước ra sân đón.
Cửa xe phía sau vừa mở, một bé trai đầu xoăn tít nhảy xuống, lao ngay vào lòng bà.
“Cháu chào bà nội.”
Ba của Hướng Tần cười đến mức không khép được miệng.
Tôi nhìn hai người trong xe vẫn chưa xuống, liền bước thẳng tới.
Tay kéo cửa xe ra không báo trước, gương mặt hai người bên trong lập tức đông cứng.
Tóc của Bạch Tô Tô vướng vào khuy áo sơ mi trên ngực Hướng Tần.
Anh đang ngửa cổ loay hoay gỡ, càng vội càng không tháo nổi.
Vết son đỏ chót trên môi cô ta, lúc này đã loang rõ lên cổ áo trắng tinh của anh.
Một vệt đỏ… chói mắt đến gai người.
“Chỉ là vô tình thôi, em đừng hiểu lầm.”
Hướng Tần lúng túng lên tiếng.
Tôi lạnh lùng nhìn họ, chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Những chuyện như thế này, giờ đã không còn đủ sức làm tim tôi rung lên chút nào.
“Không hiểu lầm. Nhanh lên đi, đừng lề mề. Chiều tôi còn việc ở công ty.”
8.
Trên bàn ăn, hai ông bà già cứ xoay quanh đứa bé, ríu rít không ngừng.
Tôi ngồi bên, cơm chan nước mắt… vẫn chẳng thấy vị gì.
“Hiếm lắm mới có dịp cả nhà sum họp thế này. Tôi xin phép nâng ly.”
Hướng Tần không chỉ nâng ly mà còn đứng hẳn dậy, trông vô cùng trịnh trọng.
Bạch Tô Tô liếc anh một cái, kéo nhẹ tay còn lại của anh.
“Ban ngày ban mặt đừng uống nữa. Anh uống suốt thế này thì cơ thể chịu sao nổi, hả giáo sư của em?”
Hướng Tần nhìn cô ta đầy chiều chuộng, còn khẽ siết lại bàn tay đang nắm lấy anh.
“Tôi và Tô Tô lớn lên cùng nhau. Cô ấy như em gái tôi vậy. Cô ấy quay về, tôi vui lắm.”
Nói rồi, anh quay đầu, hất nhẹ cằm về phía tôi.
“Phải không, Hạ Tiêu Hương?”
Tôi không ngồi cạnh anh.
Tôi ngồi đối diện.
Không trả lời, cũng không giơ ly.
Thấy vậy, mẹ Hướng Tần vội vàng nâng cốc nước trái cây trước mặt bé trai.
“Nào, cháu trai ngoan, mau chúc mọi người một bữa ăn vui vẻ nào.”
Hướng Tần đặt ly xuống, đi vòng ra sau lưng tôi.
Hai tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, cúi người thì thầm sát bên tai:
“Đừng phá không khí. Có gì thì về nhà nói.”
Tôi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt mà mình từng thuộc nằm lòng.
“Tôi thấy không khỏe. Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Lần này tôi không giả vờ.
Tôi thật sự không ổn.
Cơn đau quặn ở bụng khiến tôi không thể ngồi thẳng, chỉ đành gục xuống bàn.
“Sao thế? Vừa nãy còn bình thường mà.”
Hướng Tần đưa tay chạm trán tôi, rồi nắm lấy tay, định kéo tôi đứng dậy.
Vừa mới gượng dậy được một chút, cảm giác buồn nôn dữ dội bỗng từ ngực cuộn lên như sóng trào.
Tôi bịt miệng, loạng choạng muốn chạy về phía nhà vệ sinh.
Chưa kịp đi được bao xa, tôi đã cảm thấy mình như giẫm lên bông gòn, cả thế giới xoay mòng mòng.
Cơ thể mất lực, tôi ngã nhào vào lòng Hướng Tần.
Xung quanh nhốn nháo. Ai đó đỡ tôi. Ai đó gọi tên tôi.
Giữa cơn choáng váng, tôi lờ mờ thấy thằng bé tóc xoăn chừng bốn, năm tuổi đứng gần đó, hướng về tôi mà nhăn mặt, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Nhìn khẩu hình, tôi đoán nó nói: “Hồ ly tinh.”
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện khiến tôi càng thêm buồn nôn.
Bác sĩ lật trang hồ sơ, giọng thản nhiên như vừa ném bom xuống:
“Cô đang mang thai, chẳng lẽ không biết sao?”
Câu nói ấy rơi vào căn phòng lạnh tanh, vang vọng đến mức tim tôi co rút lại.
Tôi và Hướng Tần nhìn nhau, không ai nói nổi một lời.
Từ trước đến nay, chuyện sinh con luôn là nỗi sợ trong lòng tôi.
Ngay cả khi cả đời không có con, tôi cũng chưa từng thấy đó là điều đáng tiếc.
Nhưng Hướng Tần thì khác.
Anh là con một trong nhà. Không có con… sẽ là điều nuối tiếc lớn nhất cuộc đời anh.
Vì không muốn anh mang tiếc nuối đó, tôi đã từng nhượng bộ.
Chỉ là—đứa trẻ này đến vào thời điểm quá không thích hợp.
“Nhưng mà… hai người cũng bất cẩn quá.”
“Thể trạng vợ anh vốn yếu, dạo gần đây lại có vẻ chịu nhiều áp lực tinh thần.”
“Nhìn tình hình hiện tại… đứa bé này không giữ được nữa rồi.”
“Dù sao cũng đừng quá đau buồn. Hai người còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
“Về nhà nhớ chăm sóc tốt cơ thể. Muốn làm mẹ, trước hết phải vui vẻ đã.”
Nói xong, bác sĩ vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh ngắt của tôi.
Dù gì cũng là một sinh mệnh nhỏ. Người mất bình tĩnh hơn… lại là Hướng Tần.
Anh lập tức túm lấy tay áo bác sĩ, gần như cuống lên.
“Sao có thể như vậy… bác sĩ, xin anh xem kỹ lại giúp chúng tôi đi.”
Bác sĩ đẩy tay anh ra, đỡ gọng kính trên sống mũi, giọng bình thản nhưng không thiếu nghiêm túc.
“Tôi hiểu cảm xúc của cậu. Nhưng sau này phải chú ý hơn, vợ cậu vốn yếu.”
“Không chịu được kiểu dày vò như thế này thêm nữa đâu.”
Không còn nữa… cũng tốt.
Nếu đứa bé này thật sự được sinh ra, e rằng tôi sẽ lại mềm lòng… sẽ lại muốn cho con một người cha có thể xem như “thể diện”.
Nhưng hiện tại… không có cái kết nào tốt hơn điều này.
Theo yêu cầu tha thiết từ Hướng Tần, bác sĩ kê cho tôi một túi lớn thuốc dưỡng sức.
Đứng trước cửa xe, thấy tôi mãi chưa lên ghế phụ, anh hạ cửa kính xuống.
“Sao còn chưa vào xe?”
Tôi vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, siết chặt khăn quàng quanh cổ.
“Tôi còn việc ở công ty. Anh cứ về trước đi.”
“Em à… anh…”
“Lúc nào rảnh, chúng ta nên ngồi lại nói chuyện.”
Tôi không để anh nói hết câu, cũng không ngoảnh đầu lại.
Chỉ quay người… và lặng lẽ bước về hướng ngược lại.