Chương 12
- Cuộc gặp ngoài mong đợi
- Tỉnh Mộng Gặp Được Chàng
Bỗng nhiên người xung quanh đột nhiên trở nên kích động, cô không biết là có gì xảy ra hình ảnh Olivia tiến canteen. Đến đây cuối cô cũng hiểu sao mà người lại ngạc nhiên đến vậy rồi Olivia là Queen của buổi tiệc năm ngoái, cô ấy là đại tiểu thư của gia tộc tài phiệt lớn nhất khu vực Châu Âu này, và tất nhiên rồi, bố cô ấy là cổ đông lớn nhất của ngôi trường hiện tại mà cô học. Vừa có nhan sắc, vừa có tiền tài địa vị. Điều ấy khiến nhiều người ghen tị mà. An Lạc cô ngẩn ngơ suy nghĩ Olivia tiến đến trước mặt cô. Cô ngơ ngác không hiểu gì xảy ra bỗng nhiên Olivia cất lời. “ Cô có phải là An Lạc không?” “ Đúng rồi, cô tìm tôi có gì sao?” “ Nghe bảo hiện nay trong trường, cô khá Mộ dung Viêm nhỉ” “ À, Hóa ra là việc ấy, ra chúng tôi chỉ là bạn , cũng không quá thiết. Sao ” “ Tôi muốn cô giúp tôi tìm hiểu sở thích của ấy, và đồng thời giúp tôi đuổi ta” “ Vậy sao, nếu việc đó tôi sẽ có lợi ích gì” cô không ngần ngại mà hỏi thẳng, cô biết người giàu chỉ có thể đề cập đến lợi ích, ngoài ra không còn gì thêm. “ Tôi sẽ để cô đi phục vụ tôi. Được chứ” An lạc không thể tin tai mình. Cô không thể ngờ Olivia lại có thể ra điều ấy trong khi cô ta trên cương vị là người nhờ cô giúp đỡ. “ Tôi không đồng ý” Olivia ngạc nhiên đáp lại: “ Nguyên nhân là gì” “ Cô là người nhờ tôi giúp đỡ, cô không đem lại lợi ích tôi, tai sao tôi phải giúp cô chứ!” – Cô không ngần ngại mà đáp trả. Olivia như không thể tin tai mình, khi mà đây là lần đầu tiên cô nghe được một người dám thẳng thắn như vậy. Thấy vậy cô đáp “ đáng khen sự thẳng thắn này của cô” “ Được , tôi rất thích tính cách này của cô, không xu nịnh, rất thẳng thắn. Tôi tuyên bố từ nay cô sẽ là người bạn mà Olivia này có được” “ vậy cô có đồng ý giúp tôi đuổi Mộ Dung Viêm được không” Nghe vậy An Lạc cũng không khó cô ta nữa, cô không ngờ một đại tiểu thư cao quý như vậy lại chấp nhận bạn cô, mà hóa ra cô ta cũng không quá cao ngạo như vẻ ngoài nhỉ “ kệ đi, coi như giúp đàn thường tìm được tình yêu vậy” Hai đứa bạn của cô biết tin cô muốn giúp cái cô tiểu thư cao ngạo Olivia kia tán tỉnh đàn tức tốc bỏ cuộc hẹn để bên cô. Khi thấy cô hai người lao hỏi cô dồn dập, thanh niên còn trách cô tại sao lại dâng trai đẹp người ta. Cô chỉ nhẹ nhàng đáp “ Hãy coi như mình giúp người ta tìm tình yêu đích thực đi” Nghe câu trả lời này hai người bạn của cô tức muốn sôi máu, không thể hiểu, là đứa bạn này độc lâu quá mà mất nhận tình yêu, hay sự giả ngu để trốn khỏi tình yêu nhỉ. Thấy hai người bạn có vẻ bực tức như vậy, cô nhẹ nhàng an ủi “ không sao đâu mà, người ta cũng có lòng nhờ rồi, mình không giúp kì lắm” Nghe vậy hai người cũng không bàn đến nữa. Lúc này Maria đột nhiên hỏi: “ cô ta nhờ giúp vậy rồi có đền đáp gì không” “ Cũng có, nhưng ra mình thấy đây cũng không hẳn là đến đáp” “ Cô ta bảo gì” – sốt ruột hỏi cô “ Cô ta bảo mình trở thành người bạn của cô ta” “ Hảaa” _ và Maria đồng thanh đáp trả ‘’ Cái con người cao ngạo đấy mà lại đòi bạn ư, hết nổi mà” – Maria tức giận mà “ haizza, tức chết mà, An Lạc ơi là An Lạc, sao mà có thể ngốc nghếch như được không biết”- thán “ Hì hì” – An Lạc lúc này chỉ biết chịu sự trách mắng của hai đứa bạn này . Biết sao giờ, cũng là do cô sai mà. ngày hôm ấy cô bắt đầu lũ bạn lập bàn kế hoạch để tìm ra sở thích cũng như sở ghét của đàn . một tuần chật vật lên kế hoạch, rồi dày công thực hiện bọn cuối cũng lên được một danh sách chi tiết những thứ mà thích cũng như ghét. Ngày hôm đấy, cô hẹn Olivia đi đến quán cafe để trao đổi cô ta biết. Ban đầu cô đòi đi một mình nhưng hai đứa bạn không đồng ý điều đấy nên nhất quyết đi . Cũng chỉ hai người sợ cô sẽ bị Olivia chơi xấu. Lúc ra đến quán cafe, Olivia giật mình khi thấy cô đi đông người như . thán “ Bộ cô sợ tôi gì xấu cô sao, mà dẫn người đi đông này!!” An Lạc cô nghe vậy cũng chỉ biết cười gượng. Olivia đâu có sai. Hai người bạn của cô ngồi bên cạnh cũng tỏ thái độ ghét Olivia ra mặt, nhưng cô ta không quan tâm. Chỉ chú ý đến tờ giấy trong tay An Lạc “ Cô giúp tôi như lời hứa chứ!” “ À, của cô đây” Nhận tờ giấy đọc sơ qua một lượt, Olivia có chút hơi buồn, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Ngay đấy cô ta lại lấy lại giáng vẻ vốn có “ ơn cô nhé An Lạc, có cái này tôi có thể đuổi ấy rồi” “ Vậy được rồi, coi như là xong việc, bọn tôi cũng nên , cô ở lại nhé” “ Cô khoan đi ” “ lại còn gì nữa sao??” – quay lại đáp một cách lạnh lùng “ Olivia tôi gì nào, cô chính là bạn tôi còn gì, là bạn cô giúp tôi rồi, tất nhiên tôi cũng nên ơn cô chứ” “ Cô tính gì” “ người đi tôi đến một nơi ” Nghe vậy người cũng đi thử xem cô ta giở trò gì. Một lúc , chiếc xe dừng ở một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố. Bước xuống xe, Olivia “ Hôm nay tôi mời, người có thể mua thỏa thích” Nghe câu này, nhóm người bọn không tin được tai mình trố mắt nhìn cô. Olivia vẫn giữ giáng vẻ ấy mà đáp trả: “ Coi như là tôi dành món quà này các các là những người bạn đầu tiên của tôi” Nghe vậy, hai người bạn của cô bỗng có cái nhìn khác Olivia, hóa ra cô ta cũng không đáng ghét như nghĩ. “ Vậy được nếu cô có lòng, chúng tôi cũng có dạ nhận ” _ Maria cất lời. “ Vậy Thìiii- Let’s Go” – Tiếng của chàng vang vọng. Bọn nhau bước trung tâm thương mại. đến nơi người choáng ngợp trước sư xa hoa này.