Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Ngay lúc đó, Lynn chạy tới, vui vẻ chào anh:

“Chào ! Cháu kẻ tình nhân chị gái nuôi ở nước đây!”

Tôi vội vàng giải :

“Đây Lynn, út của chị Vân Thâm.”

Lynn ngạc nhiên, nhưng sau đó lén nháy mắt với tôi:

“Chị ơi, chị chơi trò này thật kích đấy!”

14

gì kích hơn nữa.

Tôi Vân Thâm đi.

Không cam lòng, tôi làm một nỗ lực cuối cùng để phản kháng:

“Anh… anh dựa vào đâu quản tôi? Chúng ta đâu gì.”

Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn lẽo khiến tôi rùng mình:

“Không gì?”

“Thì… …”

Tôi đáp, giọng run rẩy, không chắc chắn.

Anh mỉm cười, nụ cười làm tôi nổi da gà:

“Vậy nói xem, chúng ta gì?”

…”

Tôi không thốt nổi từ đó, liền cắn răng đổi cách nói:

bạn giường…”

Anh khẽ nhếch , nụ cười càng làm lòng tôi run sợ:

“Rất tốt.”

phòng suite tại tầng cao nhất của khách sạn quốc tế, tôi ép sát vào cửa kính.

Từng câu nói anh làm tan vỡ, không thành tiếng.

Điện thoại của anh bật loa , giọng Minh Hạo vang :

út, cháu nghe nói Khánh Thư Dao nước gặp tình nhân.”

“Ừ, tôi biết, tôi đang ở đây.”

Ngón tay thon dài của anh làm loạn, nụ cười trên không giảm bớt.

út, thật tốt, tận nước điều tra giúp cháu.”

phát hiện chính của bọn chưa?”

Tôi cắn chặt , không dám tiếng.

Anh cúi nhìn tôi, nụ cười đầy ác ý:

“Phát hiện rồi.”

“Bọn , bọn đang làm gì?”

“Bọn à…”

Từng lớp quần rơi xuống, từng bước dẫn tôi chìm sâu.

“Đang ở khách sạn cao nhất tại Los Angeles.”

út, nhanh đi gian đi!”

Anh ghé sát tai tôi, khẽ thì thầm:

“Được thôi.”

Đêm đó, tuyết trắng phủ đầy cửa sổ.

 Căn phòng bên ấm áp, mọi thứ như một bức tranh nhuốm màu mộng ảo.

Đến khi tất cả kết thúc, tôi đã mệt đến mức mất ý thức.

trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy cơ thể nóng đan xen.

“Ki… Vân Thâm…”

Vừa mở miệng, giọng tôi đã khàn đặc.

Anh cúi , dùng chạm nhẹ trán tôi:

“Sao lại sốt rồi?”

“Hả?”

Làm đến phát sốt. Thật mất mặt…

Anh yên lặng đứng dậy, nhẹ nhàng mặc quần tôi.

“Đi, đến bệnh viện.”

Tôi mơ hồ chống cự:

“Không, tôi không muốn đến bệnh viện.”

Anh bật cười, lực lắc :

“Giống trẻ con vậy, bệnh rồi không chịu đi bệnh viện thì làm sao khỏi?”

“Tôi không muốn…”

Tôi lẩm bẩm, ôm chặt lấy chăn.

ký ức, những hành lang lẽo và âm thanh máy móc của bệnh viện luôn ám ảnh tôi.

“Anh trai tôi được đẩy từ ICU dưới lớp vải trắng, bố tai biến não, Lâm Khê, toàn thân đều máu…”

Tôi khẽ run rẩy, càng ôm chăn chặt hơn.

Anh khẽ thở dài, vuốt nhẹ tóc tôi:

“Được, không đi thì không đi.”

Sau đó, anh gọi dịch vụ phòng mang thuốc hạ sốt đến.

Uống thuốc xong, tôi ngủ thiếp đi, đổ mồ hôi rất nhiều, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn yếu ớt và cổ họng thì khô khốc.

“Anh này, tôi đói rồi.”

Anh kéo chăn lại tôi, nhẹ nhàng hỏi:

“Muốn ăn gì?”

“Tôi muốn ăn hộp…”

Anh thoáng sững người, rồi giải :

“Khách sạn ở đây lẽ không món đó. Với lại, đồ không tốt, ăn gì khác nhé?”

“Không, tôi chỉ muốn hộp. Hồi nhỏ mỗi lần tôi bệnh, bố tôi đều mua hộp tôi…”

Tôi làm nũng, trách móc anh:

“Tất cả tại anh, làm tôi mệt đến phát sốt.”

“Ngủ với anh bao lâu vậy ngay cả bữa ăn cũng không , đúng đàn ông keo kiệt.”

15

Anh bật cười, lực khoác khoác rồi .

Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

 Anh quay về với mấy túi đồ trên tay, mang theo hơi của tuyết.

Không giống vẻ thường ngày bộ vest chỉnh tề, lần này anh mặc một chiếc lông trắng dài, toát vẻ trẻ trung ngờ, giống như cậu thiếu niên năm nào.

Tự dưng, tôi nhớ đến những ngày đi học. Khi đó, Minh Hạo luôn dậy sớm xếp hàng mua bữa sáng tôi , mang theo mùi hương của sương sớm, đứng đợi dưới lầu.

Vân Thâm cởi khoác, múc một miếng hộp đưa đến trước mặt tôi.

“Ăn đi, tiểu tổ tông.”

Miếng mát tan trên lưỡi, làm sống mũi tôi cay cay.

“Sao vậy?”

Anh nhìn tôi, khẽ hỏi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương