Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Người của Lục Trạch Xuyên làm việc rất hiệu quả, rất nhanh đã đưa cả những người tham gia chuyện này đến hầm để xe của đại viện, gồm cả Lâm Vi Vi đang ở bệnh viện.

Lâm Vi Vi từng chịu sự uất ức này, nhìn thấy Cố Yến Thần và Lục Trạch Xuyên, lập tức đỏ hoe mắt, mang giọng điệu nức nở nói: “Anh Trạch Xuyên, anh Yến Thần, bọn họ trói em đau quá, mau bọn họ thả em ra.”

Cô ta còn nói hết, đã bị Cố Yến Thần đá mạnh một .

Cố Yến Thần hai mắt đỏ ngầu, bóp lấy cổ cô ta: “Cô đã làm Vãn Tình? Còn không thành khai báo, tôi cho cô không gánh nổi hậu quả đâu!”

Lâm Vi Vi bị dáng vẻ hung dữ của anh ta dọa sợ, vội vàng gật : “Em nói… em nói…”

Sau khi bị ném xuống đất, cô ta ho sặc sụa dữ dội.

Lục Trạch Xuyên lạnh lùng cảnh cáo: “Tốt nhất là nói sự , những chúng tôi muốn biết, muộn cũng sẽ tra ra, giở trò khôn vặt vô dụng thôi.”

Cố Yến Thần không ngừng hút thuốc, cố gắng làm dịu đi sự ngột ngạt trong lòng.

Cuối anh ta cũng hiểu, tại sao vừa rồi lại hoảng hốt đến , hóa ra trong tiềm thức, anh ta đã đặt cô bé luôn đi sau mình gọi “anh ơi” vào trong tim, chỉ là vẫn luôn không chịu thừa nhận.

Cô bé luôn âm thầm đối tốt với anh ta, thực sự sắp rời đi rồi.

Rõ ràng ban người mong cô đi là mình, nhưng bây giờ, anh ta lại hối không thôi.

Lâm Vi Vi khóc lóc biện giải: “Em chỉ là quá để tâm đến các anh, không cam lòng bị loại người như Vãn Tình thay thế, cho nên mới tìm người tán ảnh của cô ta.”

“Em biết các anh muốn trêu chọc cô ta, nên đã cho người mua chuộc bọn đó, bọn họ… bọn họ cưỡng hiếp cô ta…”

, Lục Trạch Xuyên tát một vào mặt cô ta, gầm lên: “Cô là đồ đàn bà độc ác! Sao cô dám!”

Bây giờ hắn mới hiểu, tại sao ánh mắt Vãn Tình nhìn hắn lại tràn đầy thất vọng, hóa ra cô vẫn luôn cho rằng những chuyện này do hắn và Cố Yến Thần lên kế hoạch.

Hèn cô lại tro tàn cõi lòng như , hóa ra cô đã phải trải qua chuyện đến thế.

Hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Lâm Vi Vi dịu dàng lương thiện trong ký ức của hắn, lại có độc ác đến mức này.

mà hắn lại vào Vãn Tình cần hắn nhất, hết này đến khác vì Lâm Vi Vi mà bỏ mặc cô.

đó cô nhất định đã rất tuyệt vọng.

Nhìn những tin nhắn chửi rủa đầy ác ý kia, còn cả tấm ảnh Vãn Tình vì phản kháng mà tự đâm mình bị , sự hối vô tận dâng lên trong lòng.

này, trợ lý lại gửi đến một đoạn video giám sát, là cảnh hắn và Cố Yến Thần nói chuyện trong phòng hôm đó, Vãn Tình ở ngoài cửa, đã rõ mồn một cả.

Cô đã biết sự rồi.

Tay Lục Trạch Xuyên không kìm được mà run rẩy: “Hóa ra đó, cô ấy đã biết hết mọi chuyện rồi…”

Cố Yến Thần mạnh tay tự tát mình mấy : “ tại tôi, nếu không phải tôi nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này, cậu đi lừa cô ấy, thì cô ấy đã không phải chịu khổ sở như , càng sẽ không đi.”

Thấy anh ta hối như , Lục Trạch Xuyên cũng thất hồn lạc phách nói: “Thực ra… thực ra tôi đã thích cô ấy rồi, chỉ là vì cậu cô ấy, tôi mới không dám thừa nhận.”

Hắn túm lấy cánh tay trợ lý gặng hỏi: “Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Không phải nói còn năm ngày nữa mới xuất sao? Tại sao không tìm thấy cô ấy?”

Lâm Vi Vi bị đánh đến mặt mũi sưng húp đột nhiên cười lớn, giọng điệu mang khoái cảm trả thù: “Cô ta đương nhiên là hoàn toàn thất vọng về anh rồi, đi trước rồi.”

“Các anh còn biết sao? Giáo sư Trần tạm thời đổi lịch trình, hôm qua đã đưa Vãn Tình đi biên cương rồi, cô ta vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa đâu, các anh không giờ gặp lại được cô ta nữa…”

Mấy chữ “vĩnh viễn sẽ không quay lại” như kim châm vào tim hai người.

Cố Yến Thần và Lục Trạch Xuyên loạng choạng lùi lại vài bước, lẩm bẩm một mình: “Chúng tôi sai rồi… cô ấy sẽ không tha thứ cho chúng tôi nữa.”

Ba năm sau.

Tại đại hội biểu dương thành quả nghiên cứu khoa học quân khu, hệ thống trí tuệ nhân tạo quân sự kiểu mới do tôi và giáo sư Trần nghiên cứu triển đã thuận lợi đưa vào sử dụng, công nghệ này đã lấp đầy khoảng trống trong lĩnh vực, đóng góp một nét bút quan trọng cho sự triển của khoa học kỹ thuật quốc phòng.

Ba năm nay, tôi vẫn luôn ở căn cứ nghiên cứu tại biên cương, từng rời đi.

Gió cát ở biên cương rất lớn, điều kiện cũng rất gian khổ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô an tâm.

Sau khi đại hội biểu dương kết thúc, các đồng nghiệp muốn chúc mừng tôi, kéo tôi đến nhà hàng gần đó.

Không ngờ, lại nhìn thấy Cố Yến Thần và Lục Trạch Xuyên ở cửa nhà hàng.

Bọn họ dường như đã đợi rất lâu, hai người từng ý khí phong , nay trong đáy mắt tràn đầy sự mệt mỏi và chật vật, dáng người cũng gầy đi không ít, trông có vẻ sống không tốt lắm.

Cách biệt ba năm, tôi suýt chút nữa không nhận ra bọn họ.

Thấy tôi đi ra, bọn họ lập tức sải bước đi tới, môi run run, nửa ngày không nói nên lời.

Tôi bình thản mở miệng: “Các người đến đây làm ?”

Giọng nói của Cố Yến Thần mang sự chua chát: “Vãn Tình, năm xưa là bọn anh có lỗi với em, bọn anh đến để xin lỗi em, muốn hỏi em… sống có tốt không?”

Anh ta dừng một chút, giọng điệu mang một tia mong đợi: “Mẹ em rất nhớ em, bọn anh đến đón em về, về nhà với anh trai được không?”

Anh trai?

Đây là tiên tôi thấy anh ta tự xưng hô như .

Chỉ là tôi của hiện tại, trong lòng đã không còn gợn sóng.

Tôi không nhìn anh ta, nhàn nhạt chối: “Phía mẹ tôi tôi sẽ liên lạc, không về các người đâu.”

Lục Trạch Xuyên vội vàng tiến lên, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng bị tôi kính đáo tránh đi.

Sự xa cách của tôi như một con dao, đâm mạnh vào tim hắn.

“Vãn Tình, em anh giải thích, chuyện năm xưa là do Lâm Vi Vi giở trò, là cô ta tán ảnh, cũng là cô ta tìm người hại em, anh đã đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần rồi.”

“Chúng ta bắt lại được không? Anh sẽ không giờ làm bất cứ chuyện có lỗi với em nữa.”

Hắn nói nhẹ tênh, nhưng những tổn đó, lại như vết hằn khắc sâu trong tim tôi.

“Không nào nữa, chúng ta ngay đã là một sai lầm.”

Tuy tôi luôn ở biên cương, nhưng cũng biết, trong ba năm nay, bọn họ đã đến căn cứ tìm tôi, nào cũng bị vệ chặn ngoài cửa.

Tôi đối với bọn họ đã không còn ý, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Tôi không muốn để bọn họ làm phiền cuộc sống của mình nữa, cần phải nói rõ ràng: “Hôm đó nếu không phải anh chuốc say tôi, chúng ta căn bản sẽ không đi đến bước đó, là tôi quá ngây thơ, lầm tưởng anh lòng với tôi.”

“Nhưng tôi không ngờ, anh lại chụp những tấm ảnh đó, còn để nó truyền khắp cả đại viện, anh có biết ánh mắt những người đó nhìn tôi ghê tởm thế nào không? đó tôi thực sự đã nghĩ đến chết.”

Nói xong, sắc mặt Lục Trạch Xuyên trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Cố Yến Thần quay phắt lại, túm lấy cổ áo Lục Trạch Xuyên, gầm lên: “Cậu trước không phải nói cô ấy tự nguyện sao? Cậu lại dám chuốc say cô ấy!”

Tay anh ta không ngừng run rẩy, từng có khoảnh khắc nào, lại hối như bây giờ.

“Tôi chỉ cậu chụp ảnh trong tình huống cô ấy tự nguyện, tôi không ngờ cậu lại chuốc say cô ấy…”

Hốc mắt Lục Trạch Xuyên đỏ hoe, mang tiếng nức nở: “Vãn Tình, anh biết sai rồi, em cho anh một cơ hội bù đắp được không?”

Tôi nhìn bọn họ, trong lòng không chút gợn sóng.

Trước đây, tôi từng hy vọng xa vời vào tình thân, coi Cố Yến Thần như anh trai ruột; tôi từng khao khát tình yêu, coi Lục Trạch Xuyên như ánh sáng trong bóng tối.

Nhưng cố tình lại là bọn họ, kéo tôi xuống vực sâu.

Tôi nghi hoặc nhìn bọn họ: “Tôi đi rồi, không phải đúng như ý nguyện của các người sao? Anh có ở bên Lâm Vi Vi, anh cũng có tiếp tục coi cô ta là cô em gái được yêu nhất.”

, cả hai người đồng thời lắc .

Cố Yến Thần vội vàng giải thích: “Không phải đâu, trước đây anh đối tốt với Lâm Vi Vi, chỉ là để chọc tức em, trong lòng anh, chỉ có em mới là người thực sự quan tâm anh, lòng đối tốt với em gái anh, cô ta không xứng.”

Tôi chỉ cảm thấy mỉa mai, người mắng tôi không xứng ở lại nhà họ Cố, cũng là anh ta.

Lục Trạch Xuyên tiếp lời ngay: “Anh chỉ là bị ma xui quỷ khiến, sợ Cố Yến Thần biết anh thích em, mới mãi không dám thừa nhận, anh giờ nghĩ muốn làm hại em, Vãn Tình, xin lỗi.”

Nhưng cả những điều này, đã quá muộn rồi.

Không phải cả mọi tổn được tha thứ, tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào đã làm tổn tôi.

Tôi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nếu các người thực sự cảm thấy áy náy, thì sau này vĩnh viễn đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa, tôi không muốn gặp lại các người.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi, không chút lưu luyến.

Kể đó, bọn họ không còn xuất hiện nữa.

cuối được tin tức về bọn họ, là Cố Yến Thần đã chuyển phần lớn tài sản đứng tên mình vào tài khoản của tôi, Lục Trạch Xuyên cũng gửi đến một tấm thẻ ngân hàng.

Bọn họ muốn dùng tiền bạc để bù đắp, nhưng có những tổn , tiền bạc vĩnh viễn không bù đắp được.

Cố Yến Thần còn nhờ người nhắn lại, nói dù mẹ và chú Cố đã ly hôn, anh ta vẫn mãi mãi là anh trai tôi.

Lục Trạch Xuyên cũng nói, hắn sẽ luôn đợi tôi, chỉ cần tôi quay , hắn sẽ vẫn luôn ở đó.

Đáng tiếc, những điều này đối với tôi mà nói, không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.

Mỗi tháng tôi gửi tiền cho mẹ, nhưng rất ít khi liên lạc với bà ấy.

Sau này tôi mới biết, sau khi tôi đi, cuối mẹ cũng biết cả những Cố Yến Thần đã làm với tôi, bà ấy không chút do dự ly hôn với chú Cố, luôn sống trong hối .

Bà ấy gửi cho tôi một tin nhắn rất dài, nói bản thân không phải là một người mẹ đủ tư cách, không cầu xin tôi tha thứ, chỉ mong tôi biết, bất kể xảy ra chuyện , bà ấy mãi mãi là hậu phương của tôi.

Nhìn tin nhắn, trong lòng tôi không có bất kỳ gợn sóng nào.

Tôi đã không còn trách bà ấy nữa, nhưng cũng không yêu bà ấy như trước kia được nữa.

Sau này nữa, có người gửi đến một chiếc vòng bạc giống hệt của bà ngoại.

Nhưng dù có giống đến đâu, cũng không phải là chiếc vòng chứa đựng sự mong đợi của bà ngoại năm xưa nữa.

Tôi không giờ gặp lại Cố Yến Thần và Lục Trạch Xuyên nữa.

nói bọn họ sống không tốt lắm, Cố Yến Thần bỏ tiền đồ rộng mở, chủ động xin điều đến trạm gác ở vùng sâu vùng xa; Lục Trạch Xuyên tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, nhưng vẫn luôn độc thân, không giờ tìm người khác nữa.

Nhưng những chuyện này, không liên quan đến tôi nữa rồi.

Tôi đã buông bỏ cả ân oán trong quá khứ.

Những ngày tháng tương lai, tôi sẽ tập trung vào sự nghiệp của mình, sống tốt, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình beta phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ làm giàu được đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

yêu 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương