Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi xe ở cổng tiểu khu nhà Giang Dự, nhìn chiếc Maybach từ từ lái vào màn đêm, thở phào một , chuẩn bị về nhà. Đột nhiên, tôi vỗ trán, nhớ ra chìa khóa vẫn ở trên người Giang Dự. Tôi không về , đành phải ủ rũ ngồi ở cổng tiểu khu, thất thần nhìn sang con bên kia .
Dần dần, tôi chống người dậy, nheo lại, tập trung nhìn.
Người trong con đó… hình là Giang Dự, có một cô khác?
Bọn họ đứng gần nhau, Giang Dự uể oải dựa vào tường, cúi … nhau?
Tôi dụi dụi , nhìn không rõ, một lúc sau, cô rời đi. Cái bóng của Giang Dự chìm trong bóng tối, lâu không động đậy.
Mười phút nữa trôi , tôi không thể ngồi yên nữa, không phải là anh ngủ gật rồi chứ? Tôi về nhà mà.
11 giờ đêm, phố không một bóng người, tôi băng , dừng lại ở .
“Anh Giang Dự?”
Tôi thăm dò gọi cái bóng đen ở cách đó không xa. Anh ấy vẫn dựa vào tường, không nhìn rõ là đang thức hay đang ngủ. Do dự vài giây, tôi bước vào con .
Đến gần, tôi ngửi thấy mùi Jäger nồng nặc, và một chút mùi nước hoa.
Quả nhiên, bọn họ…
Tôi nuốt nước bọt, cầu nguyện Giang Dự đừng g.i.ế.c tôi diệt khẩu, cẩn thận đưa tay kéo góc áo sơ mi của anh ấy, nói nhỏ:
“Anh Giang Dự, về nhà thôi.”
Con ngăn cách cơn gió đêm, khiến mùi rượu lan tỏa, phiêu lãng trong không khí tĩnh lặng. Ánh sao thưa thớt rắc , nhờ ánh sao, tôi thấy hàng mi Giang Dự đang ở gần cụp , thở đều đặn.
Ngủ thật rồi à?
Tôi tò mò nhón chân, lại gần quan sát. Sau đó, tôi thấy đôi lạnh lùng hé mở của anh, và bực bội mơ hồ. Tôi sững sờ, không kịp phản ứng, giữa tiếng côn trùng kêu râm ran, Giang Dự đưa tay giữ cằm tôi, ép môi tôi chạm vào môi anh.
Tôi run lên, chiếc cặp vô lực rơi đất, trong khoảnh khắc mất đi khả năng suy nghĩ.
Anh ấy nhận nhầm người rồi!!!
Anh ấy nhầm người rồi!!!
Màn đêm thăm thẳm, những phân t.ử nước hoa hỗn loạn đang gào thét, chấn động một cách vô thanh, đang cố gắng xua đuổi kẻ ngoài cuộc không nên xuất hiện.
Tôi bất lực nắm lấy áo sơ mi của anh, vì tủi thân mà đỏ hoe. Giang Dự vẫn chưa nhận ra, khẽ c.ắ.n môi tôi, giọng nói hòa lẫn men say và dịu dàng của màn đêm.
“Ăn kẹo à? Ngọt quá!”
3
Giờ phút này, tôi khó mà nói trong lòng mình là buồn bã hay tủi thân. Anh ấy phá hỏng buổi hẹn hò của tôi, nghiêm khắc cảnh cáo tôi không yêu sớm. Nhưng bây giờ thì tính là đây?
Tôi đá mạnh Giang Dự một cái, giật lấy chìa khóa, rồi mất hết khí phách mà bỏ chạy.
Về đến nhà, tôi lao vào phòng, thu dọn hành lý, chuyển đi ngay trong đêm. Thế nhưng nhớ ra chiếc chìa khóa duy nhất của Giang Dự đang ở trong tay tôi, nếu tôi đi rồi, anh ấy sẽ không về . Thế là tôi đành im lặng ngồi trên sofa đợi anh ấy.
Kim đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ, tôi không đợi Giang Dự, mà lại mơ màng dựa vào sofa ngủ thiếp đi. Tôi mơ thấy chị xinh đẹp đó, chị ấy khoác cổ Giang Dự, nói tôi:
“Trẻ con không xứng đáng yêu đương, anh Giang Dự của là của tao.”
Trong tiếng chuông báo thức ồn ào, tôi lộn một vòng rơi đất.
Xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, tôi chậm chạp bò dậy. Nhìn quanh bốn phía, phòng khách trống trơn, Giang Dự cả đêm không về.
Cả đêm không về, kết quả duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là anh ấy nhận ra nhầm người, đi tìm bạn nhận lỗi rồi.
Tôi do dự lâu, cầm điện thoại định gọi Giang Dự, thì đột nhiên cửa phòng khách có tiếng gõ. Tôi chạy ra mở cửa, phát hiện Giang Dự đứng ở cửa, tay xách bánh quẩy và sữa đậu nành nóng hổi.
Vẫn là bộ quần áo hôm , tóc rối, trên quần áo dính bụi. Anh ấy lách vào, thay giày không có xảy ra, “Ăn sáng.”
Phản ứng bình tĩnh của Giang Dự hoàn toàn làm nổi bật ngốc nghếch của tôi. Người rõ ràng là không để này trong lòng.
Tôi lấy hết can đảm, nói: “Tôi dọn đi.”
Giang Dự lúc này mới chú ý đến vali hành lý đóng gói xong xuôi trước sofa, anh dừng bước, “Dọn đi đâu?”
“Em gọi bạn rồi, cậu ấy nói có thể em ở nhờ một thời gian.”
“Bạn nam hay bạn nữ?”
Tôi lẳng lặng lườm anh một cái, “Anh giống hệt mẹ em.”
Giang Dự đổ bữa sáng ra đĩa, kéo ghế, “Ăn xong rồi nói.”
Tôi đúng là đói thật, mùi thơm của sữa đậu nành xộc vào mũi khiến ý định của tôi có chút lung lay, tôi chậm chạp ngồi , nhét một miếng bánh quẩy vào miệng.
“Tại sao dọn đi?” Giang Dự đưa sữa đậu nành tôi, bỏ thêm một gói vào.
Tôi ấp úng nói: “Tối hôm … ở trong …”
Giang Dự ngậm bánh quẩy, hỏi giọng không rõ ràng: “Tối làm sao?”
Tôi nghẹn một ở cổ họng, kìm nén nước chực trào ra, cúi , “Không có , chỉ là… đi chơi bạn thân.”
Là tự tôi sáp tới, anh ấy nhầm, cái cũng không nhớ, khiến tôi trông một con hề.
Một tâm lý nổi loạn theo bản năng trỗi dậy, tôi ngẩng nhìn thẳng Giang Dự, “Tôi! ! Yêu! Đương!”
Động tác nhai của Giang Dự khựng lại, vẻ mặt có chút phức tạp, “Yêu đương con , mẹ cô biết không?”
Tôi: “?”
Anh thực quá đáng!
Giang Dự nhếch môi, “Đi đi, ở vài ngày rồi về.”
“Trước đó anh bảo em biến đi mà.”
“Không cần phải đi sớm.” Giang Dự chỉ vào vali, “Cũng không cần mang đi hết.”
Tôi chính là kiểu người có tính mềm mỏng không biết từ chối, cuối cùng đeo một cái balo nhỏ, bỏ nhà ra đi.
Bạn thân tôi nhiệt liệt chào đón xuất hiện của tôi. Vừa gặp mặt, nó hóng hớt hỏi: “ gặp người yêu online của chưa?”
“Gặp rồi, Dịch.”
“Wow! Vận đào hoa của nở rộ rồi! Không ngờ lại thích kiểu ‘thanh lịch mà lưu manh’!”
Tôi nhạy bén bắt từ khóa: “Lưu… lưu manh?”
Bạn thân tôi bóp bóp nửa bịch sữa chua, chớp chớp , “ không biết à?”
Nó chột dạ làm trộm, ghé sát vào tai tôi, sợ bị phụ huynh nghe thấy: “ Dịch sẽ… “làm cái đó”…”
““Cái đó” là cái nào?”
Bạn thân tôi đỏ bừng mặt, “Thì là “cái đó” mà đang nghĩ đấy.”
Tôi đột nhiên nhớ tới cái hộp mà Giang Dự ném tôi tối hôm đó, ngây người. Bạn thân tôi nhìn bộ dạng của tôi, liền la lên: “Không phải chứ! không lẽ không biết mà đ.â.m vào rồi à!”
Hóa ra Giang Dự không lừa tôi.
Sau đó, tôi hoàn toàn mất hứng trò , lơ đễnh nói bạn thân, nhưng trong lòng lại thấy áy náy.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tớ thấy Giang Dự cũng là hạng người đó thôi.” Bạn thân tôi vừa gặm que kem vị trà xanh vừa nói.
Bất chợt nghe thấy tên Giang Dự, tôi buột miệng đáp: “Anh ấy không phải.”
Bạn thân tôi dừng chủ đề, tò mò hỏi: “Sao cậu biết?”
Tôi lại không thể nói toạc ra mình đang ở nhà Giang Dự, đành đỏ bừng mang tai đáp:
“Tớ… tớ có một người chị em quen anh ấy. Đợt nghỉ ở nhà anh ấy, an toàn lắm.”
Bạn thân tôi chống cằm, hứng thú suy đoán:
“Biết đâu là do cậu nhạt nhẽo quá, Giang Dự không thích, chứ con trai mà chủ động thì con chỉ có chịu trận thôi. Ở nhà anh , chẳng khác nào dê vào miệng cọp.”
Tôi định phản bác mấy câu, nhưng nụ ngắn ngủi, dịu dàng trong con kia chợt lóe lên trong , nhắc nhở tôi rằng bạn thân mình nói đúng. Giang Dự đối xử người mình thích, quả thực khác. Ngay cả giọng điệu cũng không giống.