Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Trung thu năm nay, tôi đồng ý cùng Phó Diễn Hi về nhà tổ.
Anh ta thật sự tôi như công cụ sống. Lần này còn dẫn cả Tiết Uyển theo, viện cớ: “Tiết tổng là khách hàng lớn của chúng ta, hai mươi phần trăm đơn hàng của Hoa Lâm là do chị ấy mang lại.”
cùng còn không quên khen tôi một câu: “Em xử lý các mối quan hệ đúng là khéo thật.”
Tôi cười như không cười, đáp lại:
“Cũng không cực bằng anh . Anh duy trì được mối quan hệ đẹp đến… xuất sắc luôn ấy.”
“Đoàn Chi Chi!” Sắc mặt Phó Diễn Hi lập tức trầm xuống.
“Anh nghĩ cái gì vậy hả? Ý tôi là duy trì tới mức mệt mỏi rã rời kia mà!” Tôi nhướng mày.
Anh ta bị tôi khen đến bối rối, chẳng buồn đôi co, người mang bánh ngọt cho Tiết Uyển.
Mọi người đại sảnh ánh mắt đều có chút phức tạp, nhưng vờ khen vợ chồng tôi tình cảm gắn bó.
Tôi nghĩ… nơi này chắc chẳng ai không biết mối quan hệ giữa Phó Diễn Hi và Tiết Uyển nhỉ?
Nhưng chưa ai muốn nói cho tôi biết.
Ngày thường người nhà Phó Diễn Hi có việc gì đều tìm đến tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng giúp. Một lòng muốn hòa nhập vào cái đại gia đình này, giờ nghĩ lại, chắc họ tôi như trò cười.
Tôi đầu thấy nhàm chán, chẳng còn hứng nói chuyện với ai, một mình nép vào góc vườn uống nước cam.
Không biết vì sao, Phó Diễn Hi cũng đi theo, ánh mắt nhìn tôi bỗng tràn đầy chán ghét, chỉ vì tôi xoa bụng một chút.
Tôi tưởng anh ta biết rồi.
Thậm chí còn có chút mong đợi — mong anh ta nếm thử cảm giác đau đớn của tôi.
Nhưng không — anh ta chỉ bước tới, hằn học nói:
“Đoàn Chi Chi, em còn trẻ, cũng đừng nghiện quá mức. Ít mấy lại đi.”
Tôi chết sững — sao anh ta có thể tự tin đến mức này?
Anh ta nghĩ tôi không rời được anh ta chắc?
Lần sau nếu anh ta gặp tôi với Hạ Triều làm mấy trò kích thích, chắc cũng nghĩ tôi mời một nhân viên massage kiểu Thái về nhà .
Tiết Uyển đứng không xa, nghe vậy liền khẽ che miệng cười.
Tôi thật sự rất muốn hất ly nước cam lên người bọn họ, nhưng nghĩ đến việc Tiết Uyển nhìn thấy tôi và Hạ Triều ở nhau thì… thôi, nhịn cũng được.
Tôi hờ hững đáp lại:
“Thế thì anh báo công an đi. Tôi là phạm pháp à?”
“Đoàn Chi Chi, một đứa con gái ngoài mấy chuyện này ra thì còn nghĩ được gì?”
“Tôi nghĩ gì? Nghĩ đến anh à? Anh ngoài nước bọt thì còn biết làm gì khác không?”
“Đoàn Chi Chi!” Sắc mặt Phó Diễn Hi xám như cá chết ba tháng.
Lúc này Tiết Uyển chen vào:
“Chi Chi à, cái này còn phải phụ nữ có hấp dẫn hay không nữa chứ. Em mà thế này, người ta hiểu nhầm Diễn Hi là đúng rồi. Bác sĩ còn khuyên anh ấy đừng ‘hành’ em quá mà.”
Họ thật sự chưa bao giờ nghĩ tôi cũng có thể có “vận đào hoa” à?
Cứ tưởng tôi là người hiền lành vô hại mãi à?
Tôi nhìn dáng vẻ nai của cô ta, cười mà không cười:
“Ừ ừ, chị đúng là quyến rũ quá trời luôn.”
“Chi Chi, em hiểu lầm bọn chị rồi…” Tiết Uyển vờ sắp khóc.
“Ồ! Tôi hiểu lầm gì cơ chứ? Sao tôi có thể hiểu lầm một người ngây thơ như chị được.”
Tiết Uyển lưng lại, lau nước mắt.
“Đoàn Chi Chi, đừng ép anh hết kiên nhẫn!” – Phó Diễn Hi đứng chắn mặt cô ta như bảo vệ báu vật.
Tôi chẳng còn gì để nói, xoay người bỏ đi.
Đi đến bàn bánh ngọt, lấy một chiếc nhỏ ăn cho đỡ tức.
Bà nội của Phó Diễn Hi kéo tôi vào phòng, dặn dò điều.
Khuyên tôi sớm sinh con cho Phó Diễn Hi.
Lại kể Phó Diễn Hi bận rộn thế nào, không ra sao, bảo tôi chăm sóc anh ta giùm.
Tôi bỗng thấy mệt mỏi đến cực điểm.
Muốn kết thúc mọi thứ.
Khi bà cụ cho tôi thẻ nuôi con còn chưa ra , tôi rụt lại.
“Bà ơi, Phó Diễn Hi không thích con, mà con cũng không còn thích anh ấy nữa. Bọn con sắp ly rồi.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả. Cứ thế này hoài, chỉ đang lãng phí cuộc nhau thôi.”
“Vợ chồng nào chẳng có lúc xung đột. Đánh nhau đầu giường, làm hòa giường mà…”
“Bà à…” Tôi ngắt lời bà.
Bà nói tiếp, nhưng tôi chỉ khẽ cười bất đắc dĩ:
“Bà ơi, khi quen con, Phó Diễn Hi đã có người mình yêu sâu đậm lắm rồi, đúng không?”
“Chi Chi à…”
Quả nhiên. Quả nhiên bà biết tất cả.
Đừng nói chuyện ân tình nữa. Nói là lấy tôi để chữa lành tổn thương lòng của cháu bà thì nghe còn thật hơn.
Còn vờ như tôi là người được lợi vậy.
Tôi không nói thêm gì nữa.
Bữa cơm đoàn viên tối đó tôi cũng không ăn.
Cầm túi rời khỏi nhà tổ.
đường được tài xế về, tôi thấy Hạ Triều đăng status mới WeChat.
Dòng đầu tiên là: “Đã được của cô ấy rồi.”
Là mấy tấm ảnh cậu ấy nấu bữa đại tiệc cho tôi.
Bình luận dưới là của Tiết Uyển:
“Tiểu Triều, gửi ảnh cho mẹ với nào~”
Cậu ấy không trả lời.
Dòng thứ hai là: “Một mình đón Trung thu, cũng chẳng sao cả.”
Tôi bật cười, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thất thần như cún con bị bỏ rơi của cậu ấy lúc đó.
Tôi liền gửi tin nhắn:
“Muốn ăn cơm đoàn viên không?”
Phía kia lập tức trả lời một chữ:
“Muốn.”
Khi tôi về đến nhà, cậu ấy đã mua sẵn ăn.
Tôi hỏi sao đến nhanh vậy.
Cậu không nói gì, tôi camera mới biết — cậu đã loanh quanh quanh khu nhà tôi từ sáng.
Thức ăn cũng mua sẵn cả rồi, chỉ là không dám nói với tôi. Vì tôi đã nói dối, rằng sẽ về nhà ba mẹ ăn Trung thu.
Cậu nhìn tôi, ánh mắt mong chờ rõ ràng. Tôi vờ không thấy.
Tôi biết, cậu đang đợi tôi dắt cậu về nhà.
Cảm giác đó thật tội lỗi.
Tôi không nên kéo một người vô tội như cậu vào vòng xoáy này.
Cậu ấy là cậu ấy.
Tiết Uyển là Tiết Uyển.
Tôi làm vậy… có khác gì Phó Diễn Hi và Tiết Uyển?
10.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, chúng tôi tắm rửa xong, thay ngủ, ngồi ghế xích đu ngoài ban công hóng gió.
Hạ Triều ôm lấy tôi, nhẹ lên trán.
Lần đầu tiên tôi thấy được ánh nhìn dịu dàng đến thế từ một người con trai.
Rõ ràng mắt cậu ấy dán chặt vào tôi, nhưng lại thì thầm:
“Đêm nay trăng thật đẹp.”
Tôi ngẩng đầu, nhẹ lên môi cậu.
Cậu bế tôi lên bằng một cái ôm trọn vẹn.
Ánh trăng dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
ngoài đổ mưa. Những đóa huệ nở rộ bị cơn mưa làm ướt sũng, nhưng nhìn qua lại càng đẹp hơn.
Sáng hôm sau, Hạ Triều đi mua bữa sáng. Tôi ngẩn người nhìn mưa ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu mình có đang quá tham lam. Có lẽ, nên kết thúc rồi.
Nhưng đúng lúc đó — Phó Diễn Hi gọi điện.
Anh ta nói: “Anh đau .”
Tôi cạn lời.
“Đau thì đi tìm bác sĩ chứ! Tôi có phải bác sĩ .”
“Đoàn Chi Chi, bây giờ là tôi đang cho cô bậc thang, cô không muốn xuống thì sau này khỏi mơ.”
Tôi: “Wow! Đáng quý quá cơ! Tôi phải cảm động khóc đây này!”
“Đoàn Chi Chi, nói cho cô biết, mấy chiêu lạt mềm buộc chặt không hợp với cô .”
Thề luôn, có những lúc người ta cạn lời đến mức chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Hóa ra đây tôi thật sự đã nâng giá con heo sai rồi.
Anh ta bị đau , tôi liền học loại món ăn cho tiêu hóa, nấu xong còn để tài xế mang đến công ty cho anh ta.
Tôi đối xử với anh ta còn hơn cả với chính mình.
Tôi không hiểu sao mình lại trở nên ngu ngốc đến thế. Có lẽ ngay từ đầu, bạn bè người thân của anh ta đã không ngừng nhấn mạnh với tôi rằng Phó Diễn Hi vất vả thế nào, yếu ra sao. Mà gia đình tôi lại là kiểu nếu có ai đối xử với mình thì sẽ luôn cảm kích và muốn báo đáp.
Mẹ tôi chăm lo li tí cho bố tôi, còn bố thì luôn chia sẻ, luôn tạo bất ngờ nhỏ cho mẹ.
Tôi tưởng…
Tôi thật sự đã tưởng mình cũng có thể vun vén một gia đình như vậy.
Nhưng tôi không biết rằng — không phải ai cũng xứng đáng được đối xử tử tế.
11.
Sau Trung thu, Hạ Triều ngoài giờ lên lớp thì hoặc là nấu ăn cho tôi, hoặc tôi đi dạo phố.
Buổi tối sau bữa cơm, cậu hay chở tôi dạo quanh thành phố, gió thổi rối cả tóc, có những hôm hoàng đẹp đến ngẩn ngơ khiến tôi chợt nghĩ: Giá mà mình trẻ hơn chút nữa, hoặc… cậu lớn thêm chút.
… À mà không! Thôi quên đi.
thời gian đó, bạn của Phó Diễn Hi — Thẩm Ngộ — tìm đến tôi.
Anh ta nói có tin vui, bảo tôi mời cơm, tặng quà lớn.
Tôi tò mò hỏi:
“Phó Diễn Hi chết rồi à?”
Nếu Phó Diễn Hi đột nhiên đột tử, thì đúng là tin thật. Tôi lập tức trở thành quý cô giàu có độc thân. Cuộc có ba chuyện vui lớn: thăng chức, tài, chồng chết.
Gặp được hai ba thôi cũng thấy rồi.
“Đoàn Chi Chi, đừng vờ nữa. Diễn Hi dạo này hình như có dấu hiệu đầu đấy, cô nên biết trân trọng cơ hội. Qua làng này rồi không có quán khác .”
Trời đất ơi! Mới giữa trưa chưa ăn gì mà đã muốn ói rồi. giờ tôi chưa thấy Thẩm Ngộ đáng ghét đến vậy.
Quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tôi lập tức chặn anh ta.
Tối qua lại bị tên nhóc Hạ Triều dụ dỗ thành công. Cậu ta rên rỉ van xin, làm bộ tội nghiệp cầu xin tôi thương xót. Còn thề thốt sẽ nhẹ nhàng. Kết quả là tôi gần trưa hôm nay chưa bò dậy nổi.
khi đó, Hạ Triều phấn chấn ra ngoài mua thức ăn, còn nói muốn nấu mấy món tẩm bổ cho tôi. Cậu ta còn trách tôi yếu quá, bảo: “Dù có là bò thì cũng phải nghỉ ngơi chứ!”
Tôi nằm dài giường, ngay cả nhúc nhích một ngón cũng lười.
Không ngờ, người về lại không phải cậu ấy.
Mà là… Phó Diễn Hi.
Anh ta mặt mày tối sầm, xông thẳng vào phòng ngủ.
Ánh mắt lạnh băng nhìn tôi:
“Đoàn Chi Chi, diễn kịch đến đây là rồi. Cô còn lôi cả bà nội tôi vào làm gì?”
“Tôi chưa rõ ràng à?” – Tôi đáp.
Anh ta kéo tôi dậy. Tôi giãy ra, đá vào người anh ta. Nhưng anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt tổn thương, khàn giọng nói:
“Chi Chi, anh đối xử với em không sao?”
Anh ta ngồi xuống, còn tiếp tục nói gì đó.
Bỗng nhiên chạm phải tấm ga giường còn ấm.
Ánh mắt anh ta đông cứng lại.
Rồi anh ta mắt nhìn quanh — thấy bức ảnh cưới đã biến mất khỏi bức tường.
“Đoàn Chi Chi, ảnh cưới của chúng ta rồi?”
“Cậu ta là ai? Hắn là ai?”
“Đoàn Chi Chi, sao cô dám? Sao cô dám làm vậy?!”
Anh ta bóp cổ tôi, điên cuồng gào lên.
Tôi nghẹt thở đến suýt ngất, nhưng bật cười.
Tôi cười sảng khoái đến run người. Hóa ra đây là kiểu kích thích mà Phó Diễn Hi cần — nhìn người khác điên, tuyệt vọng. Quả nhiên… “đã” thật.
Chỉ là cười mãi rồi nước mắt cũng chảy dài.
Tối hôm đó, tôi cũng khóc lén đọc đoạn chat của anh ta với Tiết Uyển, cũng muốn xông vào bóp chết anh ta.
Đúng vậy!
Sao có thể?
Sao có thể dễ dàng phản bội và lừa gạt người khác như thế?
Tôi còn không bằng hai người họ — vì ít ra, tôi chưa bao giờ ngoại tình rồi dẫn người tình về nhà chồng phục vụ.
Nếu tôi không hiện, chắc đến lúc Tiết Uyển sinh con, bọn họ còn tôi nấu cháo bồi bổ cho cô ta.
Bọn họ đúng là “trọng dụng” tôi quá rồi.
Ngoại tình mà còn cần tôi góp vui.
Ngay lúc tôi sắp nghẹt thở, tiếng cửa mở vang lên.
Phó Diễn Hi lập tức lao ra, tôi hoảng hốt nhào tới ôm chặt lấy anh ta.
Tôi theo bản năng lo lắng — sợ anh ta ra với Hạ Triều.
Từ nhỏ anh ta đã học Taekwondo, tôi sợ Hạ Triều bị thương.
Nhưng hành động đó lại chọc giận Phó Diễn Hi hơn nữa, anh ta hất tôi ra mạnh đến mức đầu tôi đập vào bàn trang điểm.
Máu lập tức chảy ra.
Hạ Triều bước vào đã thấy tôi như vậy, túi ăn rơi đầy đất.
Cậu ta như con sư tử nổi điên, lao vào đánh nhau với Phó Diễn Hi.
Hai người giằng co kịch liệt.
Khóe miệng Hạ Triều cũng bị đánh toạc.
Tôi không ngăn nổi, vội vàng nhặt chiếc ghế đôn gần đó đập thẳng vào đầu Phó Diễn Hi.
cùng cũng tách được họ ra, tôi vội đỡ Hạ Triều dậy, chắn người cậu.
Tôi nhìn Phó Diễn Hi, lạnh giọng:
“Tôi nói rồi, tôi muốn ly với anh. Anh còn quậy đến bao giờ?”
“Đoàn Chi Chi! Cô dám lấy ghế đập tôi?
Vì thằng đàn ông hoang không biết này, cô đập tôi?!”
Anh ta tức đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Tôi không đáp, chỉ lo lắng nhìn vết thương mặt Hạ Triều.
Đối diện với ánh mắt thất vọng của cậu ấy, tôi lại không thốt nổi một lời.
“Đoàn Chi Chi, chị nói hắn ngoại tình rồi chết cùng bồ cơ mà?”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Biết rõ sẽ có ngày phải chia xa, nhưng chưa nghĩ lại là tình huống khó coi thế này… mặt cậu ấy.
Tôi thất thần bước ra ngoài.
Sau lưng là tiếng gào điên loạn của Phó Diễn Hi:
“Đoàn Chi Chi! lại đây!”
“Cô lại đây cho tôi!”
“Cô dám… Đoàn Chi Chi!”
12.
Tôi gọi ăn ngoài, đặt cả thuốc bôi cho Hạ Triều. cùng cậu ấy cũng chấp nhận lời mời kết bạn WeChat.
Nhưng tin nhắn đầu tiên gửi tới lại là:
“Đoàn Chi Chi, chị có ý gì đây? Chưa à?”
“Chồng chị thì mặc kệ, mà cứ dính lấy tôi — cái thằng ‘đàn ông hoang’ này là sao?”
Nhìn chuỗi tin nhắn ấy, tôi không biết nên gõ gì cho .
Bạn thân tôi – Tạ Ninh – đang ngồi cạnh bôi thuốc cho tôi.
“Nè! Mau dỗ em trai đi! Nói với nó là mày sắp ly rồi! Người ta trẻ, đẹp, người có bao năm mà không hưởng thụ thì phí lắm!”
Tôi cay đắng nhìn cô ấy, lí nhí nói:
“Cậu ấy là con của Tiết Uyển.”
“…Cái gì?”
“…Cái gì cơ?!”
Gương mặt Tạ Ninh lập tức thay đổi, nói gì đó nhưng nghẹn lời mãi, cùng chỉ thở dài:
“Đoàn Chi Chi, đúng là không thể trông mặt mà hình dong. Không ngờ mày có thù sâu như vậy luôn đấy. Gương mẫu quá đi mất!”
Nói rồi còn giơ ngón cái với tôi.
“Nhưng mà… này, cái tình tiết này cũng quá kích thích rồi nha! Tính ra thì… Hạ Triều là con Tiết Uyển, mà Tiết Uyển ở với Phó Diễn Hi, thì… thì tức là… Hạ Triều chính là con ghẻ của Phó Diễn Hi! Mà mày là vợ Phó Diễn Hi, vậy thì…”
Cô ấy ôm bụng cười:
“Đập đổ luôn nghĩa văn học ‘tiểu tam’ đi! Đây là tiểu… mẹ kế văn học luôn rồi!”
Đúng là bi kịch mỗi người một kiểu.
Cô ấy có thể bật ra cái cười ‘dì già’ hài hước đến vậy.
Tôi liếc mắt nhìn sang, cô ấy lập tức thu lại nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc buồn bực giống tôi. Nhưng ánh mắt dán chặt vào màn hình WeChat.
“Này! Nhắn đi chứ! Mày còn đợi gì nữa?
Chi Chi à, đừng để tổn thương trái tim mong manh của trai mười tám tuổi!”
Nhắn cái gì?
Tôi nhắn điên, khùng, huy nghị lực… cũng không gõ nổi một chữ.
Lý tưởng thì đầy màu sắc, hiện thực lại xám xịt. Đến lúc thật sự phải vạch rõ tất cả, tôi mới nhận ra mình… không dũng khí đối diện với Hạ Triều.
Tôi nhìn WeChat mà cảm thấy còn áp lực hơn viết văn nghị luận kỳ thi đại học.
cạnh còn có một kẻ mê đắm văn học “dì ghẻ – trai trẻ” đang không ngừng đốc thúc.
Càng nhìn càng rối.
Tôi quăng điện thoại lên bàn, tức giận nói:
“Gì mà gấp thế! Muốn nhắn thì mày nhắn đi!”
Cô ấy cười toe:
“Được thôi! Để chị giúp em một !”
…Hả?
Xong rồi.
Con bạn trời đánh này!
Nó thực sự giật lấy điện thoại tôi!
Tôi hoảng hốt đứng bật dậy đuổi theo.
Cô ta chạy còn nhanh hơn cả khỉ.
cùng, tôi suýt quỳ xuống xin, cô ấy mới chịu trả lại điện thoại.
Xong rồi.
Tôi cảm giác mặt mình đã tan biến hoàn toàn, không còn tồn tại .
Tôi không dám mở màn hình.
Nhưng ngay lúc đó — tiếng thông báo WeChat vang lên.
Tôi cắn răng, mở ra .
Hạ Triều nhắn:
“Đoàn Chi Chi, chị nghĩ tôi – Hạ Triều – là loại đàn ông đi làm tiểu tam, làm tình nhân cho người khác à? Chị coi tôi là gì?”
Tôi kéo màn hình lên .
…
Tạ Ninh – cẩu nương độc miệng!
Bình thường thấy nhắn tin còn chậm rì rì, mà lần này tốc độ gõ của cô ta như hack thần tốc.
Cô ấy nhắn cho cậu ta:
“Anh sẽ không bỏ em đúng không? Em sợ lắm.”
…
Tôi chết tâm.
Tôi giải thích, nhưng khi gửi tin nhắn — chỉ thấy một dấu chấm than đỏ chói.
Hạ Triều… lại block tôi rồi.
Không chỉ WeChat.
Tôi rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm trạng của người bị block liên lạc một cách lạnh lùng, không báo .
Hóa ra báo ứng thật sự tồn tại.
Trời cao có mắt, chẳng bỏ qua ai cả.