Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng Vân Chấp trầm thấp, mang theo nguy hiểm:
“ đây. Ngay.”
Bốn run rẩy chui khỏi góc tường.
“Thái , chuyện này… bọn cũng không biết sao thành vậy. đúng là phức tạp quá …”
“Đúng đúng! Trong sách loài viết toàn thế cả đó!”
“Làm thế nào để khiến một cô gái yêu bạn điên cuồng.”
“Đàn ông hôn phụ nữ, phụ nữ sẽ mềm nhũn ngã vào lòng đàn ông… thế là hai vui vẻ bên nhau luôn!”
“Tôi hiểu , chắc là Thái hôn chưa đủ lâu!”
Vân Chấp lạnh lùng lườm mấy lắm mồm kia một . Khí chất dịu dàng thường ngày trong nháy biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng độc địa:
“Bây giờ cô ấy giận , đưa giải pháp đi.
Không thì… ném các ngươi xuống biển cho cá mập.”
Bốn run rẩy lần nữa.
“Tôi biết ! Trong sách viết, gái giận là phải được tặng quà!”
“Tặng gì giờ?”
“Món quà quý giá nhất tất là Thái chúng !”
“Thái vì tương lai tộc , không ngại bán sắc dụ , khiến cảm động rớt nước !”
“Cuộc sống gian khổ, Thái bán nghệ…”
…
Tôi đang nằm lăn qua lăn trên giường lớn, ôm mặt cảm thán số “chó má” mình thì có tiếng gõ .
Mở , tôi thấy một hộp quà màu siêu to, siêu đẹp trước .
<>“Gửi cô nàng mềm mềm trắng trắng” (White Soft Miss).>
quanh chẳng thấy ai, tôi bèn khiêng hộp vào phòng.
“Cũng nặng phết.”
Mở , trước tôi là một mun to đùng, cổ thắt nơ cực bự, trên nơ còn đính một chiếc nhẫn kim cương màu .
Sự thật chứng minh màu cực kỳ dìm da đen. Đây là thẩm mỹ tội lỗi gì vậy!?
nhảy lên giường một cách tao nhã, kiêu ngạo lắc đầu đang : “Nữ nhân, thế này vẫn không cưa đổ sao?”
Làm bộ làm tịch… đáng yêu quá, muốn sờ thật mạnh!
“Tại sao đây?”
“Nữ nhân à, đừng giận nữa. Là ông xã , dĩ phải ở cùng .”
Tôi bật cười: “Ai là vợ chứ?”
Ánh ngập tràn vẻ bi thương, tôi tôi là tra nữ phụ bạc:
“Mấy hôm trước, vẫn còn là ông xã …Vậy trời nắng 37 độ, miệng lời lạnh lẽo thế…Có không yêu, xin đừng tổn thương.”
Tôi: “???”
Tôi mỉm cười… lấy một nhánh cỏ bạc hà .
ánh mê đắm và rối loạn , quả không một nào có kháng cự được bạc hà.
Tôi ép nằm im … sờ tới sờ lui, mức mất hết sức sống.
“Nữ nhân… dừng đi…”
đuôi không ngừng ve vẩy, tôi không nhịn được sờ thêm một . Cả bị điện giật, bùng lên bật khỏi tôi.
lần thứ ba tôi đứng trước phòng tắm, gõ :
“Vân Chấp, đi tôi muốn vào WC! Có mỗi đuôi cũng nhỏ mọn vậy sao!?”
Đột mở .
Chỉ thấy quấn mỗi khăn tắm, vai rộng eo thon, sáu múi rõ ràng, giọt nước nhỏ xuống dọc theo đường nhân ngư, lấp lánh…
“Tại… tại sao không là tắm!?”
tôi bằng đôi đào hoa, ánh lên tia sáng quyến rũ:
“Đẹp không?”
Tôi thầm tụng kinh:
“Sắc tức thị không… không tức thị sắc…”
“Không… không đẹp đâu!”
lười biếng liếc tôi một :
“Ồ… chảy m.á.u mũi đấy.”
“…”
“Quả sách đúng, gái đều miệng không, lòng có.”
“Tên mới miệng một đằng, lòng nghĩ một nẻo ấy! gì sách?”
tôi đắm đuối, đang diễn sâu:
“Gặp , tâm tình nguyện chịu thua.”
Tôi: “…?”