Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù nghe tin Chấp đính hôn khiến tôi chút buồn xanh ruột, nhưng vẫn giữ tia hy vọng.
Tôi vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ?”
làn chua xót dâng lên tôi: “Anh … chẳng phải đã đính hôn ?”
Ông cụ lập tức phẫn nộ, râu tóc bay phất phơ:
“Đính hôn? Thằng nhóc người đều phản nghịch!
“ ta ban phái tiếp cận , ai ngờ lại tự bán luôn bản thân vào cuộc!
“ đánh tất đám mèo nào dám lại gần , tay tàn nhẫn mức bệnh viện mèo không còn giường trống, tám tộc mèo đã ký đơn khiếu nại đấy!
“Đường đường là Thái tử tộc Huyền Miêu, trưởng tộc tương lai, vậy mà lại vi phạm tộc quy!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi ấm ức trước đều tiêu tan, ngọt ngào vừa ăn mật đúng là phong cách của Chấp.
“Anh … bây giờ đang ở đâu?”
Ông ta hừ lạnh: “ cha nhốt nhà . Lão già tức rụng lông, làm ô nhiễm luôn chất lượng không khí mấy ngày nay. Chắc phạt thảm lắm .”
tôi còn chưa thỏa mãn, ông ta bồi thêm câu:
“À, kiểu… m.á.u me be bét luôn .”
Tôi bắt lo lắng. Nghĩ con mèo kiêu ngạo vậy nhốt lồng, tôi đau không chịu nổi.
“Tôi thăm anh được không?”
Ông lão thổi râu trừng mắt: “Không được! ở lại đây suy nghĩ thêm. Nếu vẫn không đồng ý, tôi sẽ đưa về.”
là nãy giờ chỉ là đang dỗ dành tôi mà thôi.
Tôi ngồi đây nhưng thì đã bay chỗ Chấp từ lâu. Tôi nhìn bốn cái ló từ góc tường.
“Ơ? Mấy đứa là… mấy con cam cam kia! Tụi bay tìm tao à? dẫn tao đi gặp Chấp không?”
đồng loạt gật . Tôi thành mèo len lén theo sau, chuồn khỏi nơi .
trước căn biệt thự.
( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Thì Chấp thật sự là thiếu gia nhà giàu, căn này gọi là biệt thự á? Phải nói là trang viên mới đúng.
Làm dân đen đi làm thuê bao năm, hôm nay tôi lại được mở rộng tầm mắt.
“Tư bản c.h.ế.t tiệt.”
Sau khi vượt qua “trăm ngàn gian khổ”, “núi d.a.o biển lửa”, cuối cùng tôi gặp được Chấp.
Ạnh nhốt chiếc lồng vàng, mèo trông xụi lơ, móng đầy máu.
Tôi đau quá , liền chạy :
“ Chấp! Chấp! Em !”
Tôi chui vào lồng sắt.
Anh nghe tiếng tôi vô cùng ngạc nhiên: “Nhuyễn Nhuyễn? Là em ? em lại đây? Ai đưa em ? thương không?”
Tôi nhìn m.á.u vẫn rỉ từ móng vuốt anh, trên người không ít vết thương, chỉ là lông màu đen nên khó nhận .
“ Chấp, em không . Nhưng anh thật là ngốc.”
mắt anh ánh lên sự dịu dàng và áy náy:
“Nhuyễn Nhuyễn, lúc anh tiếp cận em thật sự mục đích. là vì anh gài bẫy nên em mới đánh thức huyết mạch, thành mèo. Nhưng sau anh nhận anh yêu em thật . Anh không để em không vui được. thành mèo khiến em không vui…Anh không ích kỷ vậy. Là anh phá vỡ cuộc sống yên bình của em, làm em phiền .”
Tôi cọ cọ má vào anh :
“ Chấp, em đều biết . Đại Tế Tư kể hết . Em không trách anh, bởi vì em thích anh. Cho nên, em không ghét việc thành mèo đâu.”
“Anh lại thương vậy?”
Cuối cùng anh ngẩng lên, nghiêm túc đáp:
“Vì giai nhân mà nổi giận, trút hết lên kẻ thù. Anh đánh hết bọn . muốn bắt em đi.”
Tôi lại cọ má vào:
“ Chấp.”
“ vậy, Nhuyễn Nhuyễn?”
“ em… kẹt …”