Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Kỷ Ngôn Kỳ lên lầu, thay một bộ vest, chọn qua chọn lại mấy chiếc cà vạt.
Anh hỏi tôi cái nào hợp hơn.
Tôi thật sự không có tâm trạng nghe mấy lời đó, bèn qua loa đáp một câu:
“Cái nào cũng được.”
Hôm nay là cuối tuần, tôi cũng đã hỏi trợ lý của Kỷ Ngôn Kỳ, hôm nay anh không có tăng ca.
Anh đang nói dối tôi.
Chồng tôi ăn mặc chỉn chu là để đi gặp một người phụ nữ khác, vậy mà còn hỏi tôi phối đồ có ổn không.
Tôi vịn cầu thang xoắn, phải đứng rất lâu mới nén được nỗi chua xót trong lòng.
Nửa tiếng sau, Kỷ Ngôn Kỳ mới xuống lầu.
Anh mang trái cây đã rửa sạch đặt trước mặt tôi, còn rót nước đầy ly.
Anh dặn dò, nếu có việc gì thì gọi cho anh, hoặc tìm người giúp việc.
Tôi vẫn dửng dưng, không đáp lại.
Anh nhìn ra cảm xúc tôi không ổn, ôm tôi một cái, hôn lên trán tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt với gương mặt điển trai ấy.
Khó khăn mở miệng, cố gắng níu kéo:
“Không đi không được sao?”
Kỷ Ngôn Kỳ sững người, dịu dàng vuốt tóc tôi.
“Anh phải ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt cho Thanh Thanh của anh, và cả tiền sữa cho em bé sắp chào đời nữa.”
“Ngoan nào, anh sẽ cố gắng về sớm với hai mẹ con.”
Tôi gượng gạo nở một nụ cười:
“Được, anh đi đi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Kỷ Ngôn Kỳ đã khuất dạng.
6
Tôi ngồi một mình trong phòng khách rất lâu, lâu đến mức người giúp việc hỏi tôi buổi tối muốn ăn gì.
Kỷ Ngôn Kỳ có về ăn không?
Phải rất lâu sau, tôi mới ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn ra ánh chiều tà ngoài kia đang dần tắt nắng.
“Không cần làm phần cho anh ta, anh ta sẽ không về đâu.”
Trên màn hình điện thoại, chấm tròn nhỏ vẫn đang di chuyển là hệ thống định vị tôi cài vào máy anh tối qua.
Hôm nay anh ta đi rất nhiều nơi, vừa mới ghé tiệm hoa, rồi đến tiệm bánh kem.
Giờ thì chấm tròn đó đứng yên, dừng lại ở khách sạn InterContinental.
Điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Kỷ Ngôn Kỳ.
【Xin lỗi vợ yêu, bên anh còn chút việc chưa xử lý xong, chắc phải rất trễ mới về, em đừng đợi anh nhé.】
Tôi tức giận hất đổ khay trái cây, ném luôn cả ly nước.
Túm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Người giúp việc bị hành động đột ngột của tôi làm giật mình, nhưng vẫn vội vàng đi báo quản gia chuẩn bị xe.
Rất nhanh, xe đã dừng trước cửa khách sạn.
Tôi xách túi bước nhanh vào đại sảnh, móc hết sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, giấy kết hôn ra.
“Người tên Kỷ Ngôn Kỳ là chồng tôi, tôi muốn biết anh ta đang ở phòng nào. Nếu mấy người không thể nói, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lễ tân có chút khó xử, trong ánh mắt còn thoáng hiện lên vẻ thương hại.
“Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”
Có lẽ họ cũng đoán được tôi đến đây vì chuyện gì.
Tôi rất ghét ánh mắt thương hại kiểu đó, cũng chẳng còn tâm trạng đôi co với cô ta, đang định báo cảnh sát thì…Quản lý khách sạn bước tới, sau khi hiểu rõ tình hình.
Có lẽ là vì thấy tôi đang mang thai, bụng bầu lớn như vậy, cũng có thể là không muốn vì báo cảnh sát mà ảnh hưởng đến danh tiếng khách sạn.
Anh ta cho người tra thông tin phòng mà Kỷ Ngôn Kỳ đang ở.
Ra khỏi thang máy, tôi ôm bụng đứng trước cửa phòng rất lâu, cái khí thế vừa nãy còn định xé xác chồng mình và con giáp thứ mười ba giờ biến đâu mất.
Ngược lại, tôi bắt đầu thấy sợ, sợ tất cả những gì sắp xảy ra tiếp theo.
Tôi hít sâu một hơi, gõ cửa.
7
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau, không khí lặng như tờ.
Kỷ Ngôn Kỳ tay còn đặt trên tay nắm cửa, đứng chết trân tại chỗ, kinh ngạc và bàng hoàng nhìn tôi.
Phía sau anh vang lên một giọng nữ ngọt lịm:
“Kỷ tổng, nhanh lên nào, em chuẩn bị xong…”
Chuẩn bị xong cái gì chứ?
Giản Tư Tư tròn mắt, bịt miệng, vội vàng núp sau lưng Kỷ Ngôn Kỳ.
Tôi siết chặt tay, nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh.
Cánh tay mảnh khảnh của Giản Tư Tư còn chưa kịp quấn lên người Kỷ Ngôn Kỳ đã bị anh ta hoảng hốt hất ra.
“Vợ à, em đừng hiểu lầm, anh với cô ta không có gì cả.”
Tôi chống lưng, lùi lại một bước, gằn giọng:
“Đừng chạm vào tôi!”
Kỷ Ngôn Kỳ cứng đờ tại chỗ.
Tôi nhìn người phụ nữ phía sau anh – Giản Tư Tư mặc chiếc đầm hai dây màu đen, trang điểm vừa ngây thơ vừa gợi cảm.
“Không phải anh nói đang tăng ca ở công ty sao?
Không phải anh nói bận kiếm tiền nuôi gia đình sao?”
“Vậy tại sao anh lại ở khách sạn với cô ta?”
Kỷ Ngôn Kỳ mặt mày trắng bệch, giọng run rẩy khi mở miệng.
“Vợ à, không phải như em nghĩ đâu, anh với cô ta thật sự không có gì, anh có thể giải thích…”
“Chát!!!”
Tôi vung tay tát anh ta một cái thật mạnh, ngón tay run rẩy chỉ vào vết son đỏ chót trên cổ áo sơ mi anh.
“Kỷ Ngôn Kỳ, tôi mang thai, nhưng tôi không bị mù.”
“Cô làm cái gì vậy!” Giản Tư Tư hét lên chói tai.
Giản Tư Tư chắn trước mặt Kỷ Ngôn Kỳ, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Cứ như thể tôi mới là kẻ thứ ba.
“Cô Mạnh, cho dù cô là vợ của Tổng giám đốc Kỷ, cô cũng không có tư cách đánh anh ấy.”
Tôi suýt chút nữa đã cười vì tức.
“Cô là cái thứ gì, có tư cách gì chỉ trích tôi?”
8
Cô ta ưỡn thẳng lưng, nói cứ như chuyện đương nhiên.
“Chỉ dựa vào việc Tổng giám đốc Kỷ nói thích tôi, chúng tôi hai bên đều có tình cảm. Người không được yêu mới là người thứ ba.”
Giản Tư Tư cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối.
Tôi nắm chặt tay, tức đến run người, nhìn sang Kỷ Ngôn Kỳ:
“Anh cũng nghĩ như vậy sao?”
Kỷ Ngôn Kỳ mặt càng lúc càng khó coi, gằn giọng quát Giản Tư Tư:
“Cô câm miệng cho tôi!”
“Vợ tôi thế nào, không đến lượt cô lên tiếng.”
Giản Tư Tư không dám tin nhìn anh:
“Là cô ta ra tay đánh anh trước, em chỉ muốn giúp anh thôi!”
Kỷ Ngôn Kỳ mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra, hạ giọng cầu xin tôi.
“Thanh Thanh, chúng ta về nhà đi, về nhà được không?”
Về đến nhà, Kỷ Ngôn Kỳ quỳ xuống trước mặt tôi, không ngừng nói mình sai rồi.
Nói anh ta và Giản Tư Tư không có gì cả.
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy, ở Thâm Thành cô ấy chẳng quen ai, anh chỉ ăn tối với cô ấy một bữa thôi, thật sự không có chuyện gì vượt giới hạn cả.”
“Dẫn cô ta đến khách sạn ăn tối mừng sinh nhật? Kỷ Ngôn Kỳ, anh tưởng tôi ngu chắc?”
“Là cô ấy nói muốn có một sinh nhật đặc biệt, khác biệt một chút. Nhưng thật sự anh và cô ấy không làm gì cả.”
“Cô ta có sinh nhật hay không liên quan gì đến anh? Anh là chồng tôi, không phải bạn trai của cô ta.”
Tôi bật cười lạnh, túm lấy cổ áo anh.
“Kỷ Ngôn Kỳ, anh ôm cô ta, hôn cô ta, thậm chí dẫn cô ta vào khách sạn, hai người ở chung một phòng, rồi giờ anh bảo tôi là hai người không có gì? Anh tưởng tôi ngu ngốc lắm à? Cổ áo anh, má phải anh, còn nguyên dấu son kia kìa. Hai người… đã ngủ với nhau rồi phải không?”
“Anh nói tôi nghe xem, đến mức nào thì mới tính là ngoại tình?”
“Lẽ nào… phải để tôi tận mắt nhìn thấy anh và cô ta ngủ với nhau, bắt gian tại giường, thì mới được coi là phản bội?”
Nói đến cuối, giọng tôi nghẹn lại, tệ hại đến không nhận ra.
9
Kỷ Ngôn Kỳ sững người, mấp máy môi, nhưng không nói được một chữ.
Tôi hít sâu, ngẩng đầu nhìn anh.
“Kỷ Ngôn Kỳ, chúng ta ly hôn đi.”
Anh như không tin vào tai mình, hỏi lại một lần nữa.
“Em vừa rồi… nói gì?”
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của anh, từng chữ một rõ ràng:
“Tôi nói, tôi muốn ly hôn.”
Kỷ Ngôn Kỳ mắt đỏ hoe, dùng chính cái miệng đã hôn tôi hàng ngàn lần kia, thốt ra lời làm tim tôi tan nát.
“Anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường. Anh và cô ta chỉ ngủ với nhau có ba lần thôi. Anh chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông trên đời này ai cũng phạm, tại sao em không thể tha thứ cho anh?”