Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6
Hả?

Phó Dục Trì biết dịch chuyển tức à?

Sao anh lại có mặt ở đây?!

Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi bất cứ điều gì thì đã bị anh xách đi như xách một con chim cút.

Một đám vệ sĩ vây tôi lại chính giữa, chẳng khác nào một học sinh mắc lỗi bị phụ huynh lôi về .

Người đi đường liên tục ngoái tôi.

Tôi đưa tay che mặt.

Mất mặt quá! Mất mặt đi được!

Đáng , Phó Dục Trì!

Lần sau nếu anh hôn tôi, tôi nhất định sẽ không chủ động hé môi nữa!

Nhưng suốt dọc đường, áp suất quanh người anh thấp đến mức đáng sợ, tôi không hó hé một lời.

Mãi đến khi bị áp giải về , gương mặt lạnh băng của anh, tôi thử thăm dò mở miệng.

“Phó sinh, tôi…”

Lời còn chưa dứt, đã bị chặn lại.

Phó Dục Trì quay người, đè tôi lên cánh cửa, nắm chặt cằm tôi hôn xuống.

Anh gần như thô bạo tách môi tôi ra, điên cuồng hơn bất cứ lần nào trước đây.

Chỉ vài giây, tôi đã bị hôn đến mức không thở nổi, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh.

Lúc này, Phó Dục Trì chịu buông môi tôi ra, bế bổng tôi lên, vác thẳng lên lầu.

“Em nói gì?

“Giản Ninh, em giỏi lắm đấy?”

Nói xong, anh còn vỗ một cái mông tôi.

Tôi tức muốn , chân tay loạn xạ đạp loạn.

“Phó Dục Trì!”

Giây tiếp theo, tôi đã bị anh ném xuống giường, hai chân tức bị ghìm chặt.

Một tay anh giữ tôi lại, tay còn lại nhanh chóng tháo bỏ cà vạt.

“Sao?

“Muốn ngoại tình? Muốn ngoại tình với ai?

“Anh còn chưa làm em thỏa mãn sao?”

Ba năm qua, anh hiểu quá điểm nhạy cảm của tôi.

Bàn tay to lớn không nương tình mà vuốt ve.

Tôi còn chưa kịp hiểu anh vừa nói gì, bàn chân đã vô thức co giật, miệng nghẹn ngào khóc nức nở.

“Ai… Ai ngoại tình chứ? Phó Dục Trì, nhẹ một … Hu hu…”

Anh bật cười trầm thấp, động tác càng thêm mạnh mẽ.

Tôi suýt nữa kêu thành tiếng.

Nước vô thức tràn ra, tôi khóc càng thảm hơn.

“Phó Dục Trì, anh không biết nói lý lẽ! Hu hu hu!”

Kết luận: Trên giường, tuyệt đối không được chọc Phó Dục Trì.

Đến cuối , ngay cả sức cầu xin tha thứ tôi cũng không có nữa.

Cả người mềm nhũn, bị anh ôm lòng.

Tôi tủi thân cào nhẹ lên ngực anh.

Phó Dục Trì lại lôi ra một cái từ tủ đầu giường.

“Em là chưa bị dạy dỗ đủ.”

7
Mơ mơ màng màng ngủ đến tận giờ cơm .

Màn hình bên đầu giường sáng lên.

Tôi lơ mơ cầm lên xem, hóa ra là của Phó Dục Trì.

Ôn Nghi nhắn cho anh mấy tin liền, tôi không tiện mở ra đọc.

Định tắt đi thì bỗng nhiên liếc trong danh sách trò chuyện, anh có một cuộc trò chuyện được ghim lên đầu.

Là tôi.

Tò mò nhấn , tôi phát hiện anh đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

Nhưng phía trước toàn là dấu chấm than màu đỏ.

【?】

【Em nghiêm túc sao?】

【……】

【Em còn chặn anh?】

【Giản Ninh, bỏ chặn anh ngay!】

【Đối tượng là ai?】

【Không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sao?】

【Tốt lắm.】

【Chờ đấy!】

Tôi kinh ngạc.

Anh biết đã bị tôi chặn, vậy mà vẫn gửi nhiều tin nhắn như vậy?

Tôi tiếp tục kéo lên trên.

Cuối cũng tin nhắn tôi đã gửi trước khi chặn anh.

【Xin lỗi, tôi bây giờ định ngoại tình rồi.】

Ngoại tình rồi…

Ngoại tình rồi…

Rồi.

tiệt!

Tôi muốn nói là “xuất ngoại”, không phải “ngoại tình”!

Tôi tự mình cũng khá lễ phép mà.

OMG.

Người, sao có thể gây ra lỗi lầm lớn như vậy?!

Bảo sao Phó Dục Trì lại nổi điên lên như thế.

Tôi còn tưởng… chẳng lẽ anh không nỡ tôi đi sao?

Nhưng nếu là không thể chấp nhận chuyện người phụ nữ anh nuôi dưỡng phản bội anh, thì cũng hợp lý rồi.

Tôi vẫn bàng hoàng thì Phó Dục Trì bỗng trở mình, kéo tôi lòng.

Anh nheo , liếc chiếc trong tay tôi.

“Xem cái gì?

“Kiểm tra anh à?”

Tôi tức cất lại lên tủ đầu giường.

“Đâu có .”

Tôi vẫn biết thân phận của mình trong mối quan hệ này.

Anh là kim chủ.

Còn tôi, chỉ là chim hoàng yến mà thôi.

Phó Dục Trì nhéo eo tôi một cái.

“Anh em chuyện gì cũng làm.”

Cảm nhận được động tác của anh, tôi không nhịn được rụt cổ lại.

“Lại… Lại nữa à?”

Phó Dục Trì nhướng mày.

“Không được sao?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã chống người dậy.

“Anh vẫn chưa đủ.”

Tôi nhắm tuyệt vọng.

Người này, sao lại có thể tràn đầy năng lượng đến vậy chứ?!

8
Mãi đến khi thức dậy, mở của mình ra, tôi chợt nhận ra một điều.

Không .

Vừa rồi tôi mở khóa của Phó Dục Trì bằng cách nào?

ràng tôi nhập mật khẩu của mình cơ mà.

Tại sao mật khẩu của anh cũng là ngày sinh nhật của tôi?!

Nhưng tôi không nghĩ nhiều.

Lúc này, Phó Dục Trì đã mặc quần áo chỉnh tề, cài thắt lưng ngay ngắn.

“Anh có việc ra ngoài một , em ngủ trước, không cần đợi anh.”

Nghe đến hai chữ “ngủ trước”, tôi rùng mình, chân vẫn còn mềm nhũn.

Không đời nào tôi đợi anh, tuyệt đối không thể!

sắc mặt tôi thay đổi, Phó Dục Trì cúi người, đặt một nụ hôn như trấn an.

“Nếu em vẫn muốn xuất ngoại, đợi anh xong việc, anh đi em.

“Nhưng đừng có ‘ngoại tình’ nữa.”

Anh bật cười trầm thấp.

Tôi dữ cắn anh một cái.

“Còn nói!”

Đáng ghét!

Tôi tốt bụng muốn giải thích rằng tôi xuất ngoại, không phải ngoại tình, vậy mà anh lại cười nhạo tôi suốt nửa tiếng đồng hồ!

Phó Dục Trì nhanh chóng ra khỏi cửa.

Hừ, còn ăn mặc bảnh bao như thế.

Không phải chỉ vì Ôn Nghi nhắn cho anh vài tin thôi sao?

Cần gì phải gấp gáp đến vậy!

Đồ tồi!

Dù tôi không ngoại tình, tôi cũng tuyệt đối không ngồi yên chờ !

Tôi tức mở nhóm chat của đám tiểu thư thượng lưu ra.

Bọn họ bàn tán sôi nổi về chuyện Ôn Nghi vừa từ quê về, tức ghé một cửa hàng trang sức.

【Không phải nói hai người họ về quê sao? Nhưng chiều nay Phó tổng về trước, mãi sau Ôn Nghi tự mình quay lại.】

【Theo tôi thì chắc hai người họ cãi nhau rồi, bây giờ dỗi đây mà.】

【Ôn Nghi mà đi cửa hàng trang sức, chắc chắn là do Phó sinh muốn mua đồ dỗ dành cô rồi.】

, mấy người không nghe tin gì à? Vừa nãy xe của Phó tổng cũng chạy về phía phố trang sức đấy! Đêm hôm thế này, còn có thể là chuyện gì khác được?】

【Thế Ninh đâu? Phó sinh buổi chiều về là tìm cô mà?】

【Này, các cô đừng trách tôi nói thẳng nhé. mà bị ‘bạch nguyệt quang’ làm cho bực bội, thì thường sẽ tìm chim hoàng yến trút . Chẳng phải đây là quy luật rồi sao?】

【Chậc, nói cũng .】

【Thật tội cho Ninh, lại mất tích mấy tiếng đồng hồ rồi.】

【Khả năng của Phó sinh, là không phải người nào cũng bì được…】

Một đám phụ nữ ríu rít bàn tán đủ thứ.

Tin nhắn nhất khiến tôi lặng.

【Không đùa đâu các chị em! Bạn tôi làm ở cửa hàng trang sức vừa nhắn tin cho tôi—Phó tổng mua nhẫn kim cương cho Ôn Nghi!】

【Nghe nói còn là phiên bản đặt làm riêng! Khắc thông tin của Ôn Nghi lên nhẫn!】

Tôi vừa tin nhắn, trái tim bỗng chùng xuống.

Ngay sau đó, một bức ảnh được gửi đến.

Hình ảnh có hơi mờ do chụp lén.

Nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là Phó Dục Trì và Ôn Nghi, đứng cạnh quầy nhẫn cưới.

Trên quầy có một tấm thẻ nhỏ, ghi :

【Yêu cầu đặt hàng: Ngày sinh khách hàng: 0806, kiểu hoa văn.】

Mẹ nó.

Ngày sinh của Ôn Nghi lại trùng với ngày sinh của tôi sao?

Vậy ra mật khẩu của Phó Dục Trì không phải sinh nhật của tôi.

Mà là sinh nhật của Ôn Nghi!

Tôi lặng lẽ bức ảnh, hai gương mặt cười tươi trong đó.

Một cảm xúc khó tả âm ỉ dâng lên trong lòng.

Vừa nãy còn nói muốn đi xuất ngoại tôi?

Bây giờ đã đặt nhẫn cưới cho người khác rồi?

Lời của Phó Dục Trì… là toàn thứ vớ vẩn!

Tôi bật cười khinh bỉ, thậm chí còn phun ba lần về phía màn hình.

“Xì! Xì xì xì!”

9
Tôi tức nhắn tin riêng cho Niệm, người thân thiết nhất với tôi trong nhóm danh viện.

Có tin đồn rằng cô từng lúc hẹn hò với tám vị thái tử gia của kinh thành.

Một tuần bảy ngày còn không đủ xoay vòng, vậy mà cô vẫn duy trì được suốt hai năm trời, không lộ sơ hở nào.

Tôi hỏi kinh nghiệm:

【Niệm Niệm, làm thế nào đá một người mà không lại dấu vết?】

trả lời rất nhanh:

【Đá thì dễ, nhưng nếu cậu muốn đá Phó Dục Trì… Ừm, anh ta sẽ phát điên mất thôi?】

Tôi tức :

【Điên cái gì mà điên! Anh ta đã mua nhẫn kim cương cho người khác rồi, nếu tớ không chạy thì không phải là người!】

ràng đã lâu không xem tin trong nhóm.

【Thật không? Không phải anh ta cưng chiều cậu lắm sao?】

【Thật đấy!!!!!!!!】

Sau khi xem hết tin nhắn trong nhóm, Niệm tức giơ cả hai tay hai chân ủng hộ tôi bỏ trốn.

Nhưng vì lần “xuất ngoại” không thành trước đó, Phó Dục Trì dường như đã phát hiện được ý đồ của tôi, bắt đầu đề cao cảnh giác hơn hẳn.

Anh về ít hơn, nhưng ánh dõi theo tôi lại nhiều hơn.

Mỗi lần tôi ra ngoài, luôn có mấy vệ sĩ đi theo từ xa.

Dù có sự giúp đỡ của Niệm, tôi vẫn không có cơ hội thoát thân.

Không còn cách nào khác, thất bại liên tiếp mấy lần, tôi đành phải gọi làm nũng với Phó Dục Trì.

“Phó sinh… nay tôi có thể không về , ngủ ở Niệm Niệm được không?”

Anh nghe yêu cầu của tôi, giọng điệu hơi không vui.

“Lý do.”

Tôi tức mềm giọng:

“Con gái tâm sự chuyện riêng tư không được sao? Phó sinh~”

Giọng nói mềm mại, nũng nịu đến mức cực hạn, chiêu này trước giờ chưa từng thất bại.

Lần này cũng vậy, anh im lặng vài giây, sau đó gọi tên tôi.

Ninh.”

Tôi đầy mong đợi.

“Hửm?”

Giọng anh vang lên rất bình tĩnh.

“Em gọi anh như vậy, anh có phản ứng rồi.”

Hả???

Não tôi trống rỗng trong vài giây.

Không phải…

Anh vừa nói cái quái gì vậy?!

Anh tiếp tục:

nay em tự về, hay anh đến Niệm đón em?”

Hai tôi sầm.

SOS.

Không trốn thoát được.

Hoàn toàn không trốn thoát được.

Thậm chí chưa đến , Phó Dục Trì đã trực tiếp đến Niệm đón tôi.

Một đường ôm tôi chặt lòng mà đi.

Trước ánh vừa thương hại vừa tiếc nuối nhưng cũng đầy ghen tị của Niệm, tôi không nhịn được mà nghĩ.

Người này, rốt cuộc tại sao lại có thể mạnh mẽ như vậy chứ?!

Tùy chỉnh
Danh sách chương